Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Chúng tôi muốn sống...!!!

 Bấm vào đây để góp ý kiến

1

 tamvo
 member

 ID 45110
 08/29/2008



Chúng tôi muốn sống...!!!
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien


Mơí được ba tuổi, Mẹ Anh sụt sịt chít cái khăn tang lên vầng trán nhỏ cuả Anh. Anh không hiểu nhưng cứ mặc kệ. Nhà bỗng dưng đông ngươì chi lạ, khoí nhang nghi ngút. Trưa đó đang ngủ gật bên hè, Anh nghe tiếng Mẹ Anh gào lên:

- Anh ơi, sao Anh bỏ em, bỏ đàn con dại ra đi tức tươỉ vầy hả Anh...hu hu hu....Con còn nhỏ dại mà Anh nỡ đi sớm vậy sao Anh...huhuhuhuhu...

Vừa vào tơí giường nơi Ba Anh nằm, Anh đã thấy nải chuối sứ ai để dằn lên bụng. Ông Bảy đang loay hoay cắt móng tay móng chân, còn bà Bảy thì lau mặt muĩ. Lát hồi họ mặc cho Ba Anh bộ đồ West, caí bộ đồ ăn noí mà từ ngày Ba Anh bị bịnh ho Lao đến nay, không thấy dùng đến nó.

Thế rồi dươí tiếng gõ mõ tụng kinh cuả đoàn tăng sư, ngươì ta đặt Ba Anh vào cái thùng gỗ, nhèn bốn xung quanh bằng những goí giấy có bọc trà, sau đó tiếng buá nện đinh vang lên chát chuá.

Anh súng sính trong bộ aó dài tang màu trắng, đứng ngây nhìn từng cử chỉ và hành động cuả đám nhà táng, họ oai nghi lẫm liệt trong bộ đồng phục mà lúc bấy giờ Anh không đoán ra là họ ở sư đoàn nào, cấp bậc gì...???.

Tiếng rên khóc cuả Mẹ Anh làm Anh chú ý đến những ngươì đứng xung quanh, ai cũng xụt xịt nức nở. Mẹ Anh ngồi bệt xuống đất, tóc tai rũ rượi, kêu gào thảm thiết...

Trơì mưa lâm râm, đoàn người lũ lượt lặng lẽ rơì con ngõ nhỏ trong tiếng khóc tấm tức cuả Mẹ Anh. Ngươì ta đưa cho Anh ôm tấm hình cuả Ba . Anh Hai thì bưng bát nhang còn Anh Ba thì chén cơm có cắm đôi đuã và trái trứng. Hai bên đường đổ xô ra xem, có những tiếng thở dài não nề:

- Tội cho chú Nhẹn quá, còn trẻ mà chết sớm...

Cái hòm gỗ được từ từ đặt xuống cái lỗ đào sẵn còn ướt cát và sình. Má Anh vật vã đoì lao theo, may nhờ có Bác Trọng và Ông Bảy kìm giữ lại, nên chỉ có ít cát bị chuồi rớt xuống thôi ...

Ai đó duí vào tay Anh một cành hoa rồi sau đó một nắm cát biểu Anh quăng xuống từ giã Ba đi con.

Anh làm như cái máy vì trong đầu lúc đó nhớ tơí những buổi đi coi đá dế vơí Anh Hai. Y như rằng con dế thua trận bị chết, Anh Hai đều bỏ dô cái hộp quẹt giấy rồi hì hục đào lỗ đem chôn, chắc cũng giống như lúc này vậy. Vậy thì Ba Anh không về nưã sao?, và Má Anh phải kiếm Ba khác cho Anh sao?. Anh không muốn đâu, lúc này Anh mơí ngơ ngác khóc oà lên gọi

-Ba ơi Ba , đừng bỏ con nha Ba ...hu hu hu...




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 tamvo
 member

 REF: 386677
 08/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


(phần 2)

Nghe Mẹ Anh kể lại, Ông Bà Nội nghèo lắm. Ông Nội đi xin ăn bị nhà giàu xịt chó ra cắn, vưà uất ức vưà đoí ăn Ông Nội đổ bịnh rồi lăn ra chết. Bà Nội một nách 4 con: 1 gái 3 trai: Mau, Chóng, Nhanh, Nhẹn. Mỗi lần kể tơí đây, Mẹ Anh lại tủm tỉm cươì. Chả biết Ông Bà nghĩ gì mà đặt tên con cuả mình như vậy?...hihihi.

Năm đó Bà Nội đi mò cua, bị rắn độc cắn, nằm chết bên vệ đê. Mãi đến chiều mơí có ngươì phát hiện được thì thây đã cứng ngắc rồi.

Vậy là từ đó mấy Anh em mồ côi.

Bác gái Mậu vưà được 17 thì đi lấy chồng. Bác Chóng (sau này vào Nam đổi thành Trọng)thì đang học nghề may. Bác Nhanh đi khuân vác về, chẳng may bị chó dại cắn cũng lăn ra chết. Ba Anh lúc đó vưà 17 tuổi thì đi ở đợ cho nhà Ông Giáo Hiển.

Năm 1954 Ông Giáo bỏ chạy vào Nam, Ba Anh cũng đi theo. Nhờ những năm ở vơí Ông Giáo, Ba Anh cũng học được khá chữ nghiã và phong cách cuả Ông, nên vào Sài Gòn, Ba Anh xin vào dạy trường tư ở lớp vỡ lòng.

Má Anh là con gái Ông giáo Hiển, hai ngươì phải lòng nhau, nên cươí chẳng bao lâu, Má Anh đẻ sòn sòn 3 thằng con trai vơí cái tên rất ư là kiếm hiệp: Tam , Quốc , Chí...

Ông Ngoại bị bịnh ho lao, Ba Anh chăm sóc tận tình đến lúc Ông qua đơì. Nào ngờ năm sau Ba Anh cũng nối bước theo Ngoại ở cái tuổi vưà tròn 30.

o o O o o


Vưà giỗ đầu Ba Anh xong thì Bác Trọng tơí xin đem Anh và Anh Quốc về nuôi, cho Mẹ Anh rảnh tay đi kiếm việc làm. Khi nào khấm khá thì lên Chợ lớn đón Anh về...

Những ngày âú thơ ở vơí Bác Trọng, Anh không nhớ gì sất, chỉ biết là Bác gái có bốn ngươì con riêng: Thông, Minh, Sáng, Suốt. Anh chỉ nhỉnh thua họ 5, 7 tuổi gì đó. Mà tình thương xem ra một trơì một vực. Bác Trai đi làm ít khi về nhà , Anh ở vơí Bác gái buồn nhiều hơn vui nhưng biết làm sao bây giờ...


 

 tamvo
 member

 REF: 386681
 08/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


(Phần 3)

Những trận đòn quắn đít, những câu nhiếc mắng vô cớ, Anh cứ âm thầm chiụ đựng. Cuối tháng hay có khi lâu hơn, Mẹ ghé thăm Anh vơí dáng điệu mệt moỉ gầy guộc, quà cho Anh là những củ khoai luộc, mà có lần Anh thấy mấy Anh Chị biũ môi vất vào thùng rác khi Mẹ về rồi. Anh moi ra, để dành ăn dần và để nhớ cái muì da thịt cuả Mẹ đã cầm qua củ khoai.

Áo quần Anh mặc là đồ phế thải cuả các Anh Thông, Minh . Sáng ra Anh phải ăn cơm nguội rang hay nhịn đoí đến trường, trong khi các Anh Chị ăn Phở ăn Bánh mì còn bỏ mưá...

Ngày tết, các cháu cuả Bác gaí ở quê lên thăm, lúc ra về họ được đầy quà cáp và tiền lì xì súng sính, Anh chỉ biết nép mình bên cưả thèm thuồng...

Anh lớn lên trong nhẫn nhục chiụ đựng, sống khép mình vì biết thân phận tầm gơỉ. Anh chỉ biết lấy sách vở làm bạn nên ở trường Anh thuộc loại học sinh khá. Nhưng chỉ học được hết trung học thì miền Nam giải phóng và Bác gái không muốn nuôi Anh nưã.

Anh từ giã hai bác theo Mẹ về Vũng tàu đi nhổ cỏ thuê kiếm sống qua ngày.

o o O o o



Anh còn nhớ, năm Anh mươì ba tuổi, bác gái mách bác trai là Anh ăn cắp chiếc nhẫn vàng cuả bác. Bác trai trói Anh lại đánh một trận thưà sống thiếu chết. May mà có ông hàng xóm sang ngăn, Anh mơí thoát ra được. Vợ ông ta bôi dầu cho Anh còn chảy nước mắt vì những vệt tre hằn tím vào da.

Anh mím môi chẳng noí lơì nào. Đợi cả nhà ngủ trưa, Anh lấy xe đạp đi từ Sài Gòn về Vũng tàu, trong túi không một xu dính tuí. Nưả đêm tơí nhà, Mẹ Anh đã khóc nghẹn và bảo Anh đừng đi nưã. Bây giờ nghĩ lại, Anh thấy mình liều thật...

Hai tuần sau, bác trai xuống xin lỗi Mẹ vì tìm ra mảnh giấy cầm đồ trong túi quần cuả Anh Thông. Anh lại theo Bác về Saì Gòn đi học cho tơí ngày Saì Gòn thất thủ...




 

 tamvo
 member

 REF: 386720
 08/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


(Phần 4)


Nưả năm sau ngày giải phóng, Mẹ Anh bán cái nhà gạch ở Sài Gòn, dơì về Láng cát, mua mảnh đất nho nhỏ dựng cái choì lá che mưa, còn ít vốn thì mở hàng tạp hoá bán bánh kẹo, bánh cuốn, khoai luộc..v.v...

Anh Tam bây giờ đã được 18 tuổi, tuy con nhà nghèo nhưng Anh cũng vạm vỡ khoẻ mạnh.

Bà Năm Thưng có mấy mẫu cây ăn trái, ngỏ ý mướn Anh làm cỏ và chăm bón cây. Công việc noí ra thì rất dễ nhưng làm suốt cũng không hết việc.

Mà cái đám cỏ dại nó mọc bám rễ rất chắc. Tay Anh đã mấy lần bật máu, mặt đỏ tưng, thở hổn hển cũng đành chịu thua không làm gì được nó.

Cả ngày quần quật dưới ánh nắng choí chang mà Anh chỉ có mỗi lon di gô cơm độn bắp ăn vơí cá hấp kho vụn. Bình nước voì cáu bưạ toàn vôi Anh vẫn phải tu ừng ực...

Mặc dù không noí ra, bà Thưng vẫn muốn mướn Anh làm tiếp. Không những Anh chăm chỉ, chịu thương chịu khó tuy sức chỉ bằng nưả thanh niên dân địa phương, nhưng ở Anh ăn tiền qua cái lối noí chuyện có duyên làm cho đám con gái làng chiụ trở lại làm cỏ cho bà vơí giá rẻ mạt.

Bây giờ sắp hết hạ, đám cỏ rừng cháy khô, bà Thưng muốn Anh cuốc đất để khai hoang trồng thêm nhiều Na nưã. Vơí số tiền công gấp 3 tiền làm cỏ nên Anh ưng thuận. Mơí được có 5 ngày mà Anh tưởng hàng thế kỷ. Tay chân phỏng dộp, muỗi mòng cắn rát. Đất thì khô nứt nẻ. Từng giọt mồ hôi đổi lấy miếng cơm thật là gian nan vất vả.

Sáng nay Anh hối hả đi sớm, muốn tránh con nắng gắt gay và trưa nay được Luạ đem cơm cho Anh làm Anh hăng hái rộn ràng bước dấn tơí.

Luạ là con gái bà Thưng, tuy không đẹp như gái Sài Gòn nhưng Luạ có dáng dấp khoẻ mạnh lanh lẹ và nụ cươì dễ mến. Chẳng biết Anh có yêu không, nhưng Anh thích nhìn cái môi hồng hồng mím lên mím xuống kể cho Anh nghe chuyện trên trơì dươí đất, mải nghe và nhìn, Anh ăn hết chén cơm độn bắp lúc nào không hay...

o o O o o


Má Anh đang thiu thiu ngủ trên chiếc võng được vá bằng nhiều mụn vải, nhìn cũng ngồ ngộ.

Một tiếng nổ chát chuá làm bà giựt bắn mình. Nghe đồn những mảnh đất gần rừng còn giăng đầy mìn trong thơì chinh chiến...Mô phật, cầu trơì đừng xảy ra chuyện gì nghen...Nghĩ tơí đây bà bắt rùng mình....


 

 tamvo
 member

 REF: 386765
 08/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


(Phần 5)


Cái hình ảnh con Lựu máu me đầy mình mẩy có lẽ suốt đơì bà không quên được. Chỉ nghe nó lắp bắp:

- Anh Tam , Anh Tam...

Má Anh buông vội cái bình thuỷ đầy nước sôi xuống, ngã khụy ra đất, mặc cho nước sôi ngấm vào ngươì...

o o O o o


Quốc quăng vội cây súng M 16 xuống giường, vục mặt uống ừng ực gáo nước mưa bên hè. Mấy tháng nay Anh được tuyển vào đội du kích ấp, chiều tối đi canh gác xóm làng.

Má Anh buồn lắm, không cho Anh đi cuốc đất khai hoang, thì giờ lại phải vác súng đi rểu từ làng trên xuống xóm dươí. Súng đạn là thứ vô tình, mơí có học có dăm ba tháng thì làm gì được chớ. Thiệt là tránh vỏ dưa, lại gặp vỏ dưà...

Bà rầu nát ruột, ngày nào nó lành lạnh trở về bà mơí an tâm chợp mắt đi ngủ, mặc dù có hôm gà đã bắt đầu gáy sáng ...

Hồi còn học ở Sài Gòn, Quốc chỉ mơ sau này được làm phi công, lơ lửng trên bầu trơì trong xanh.

Những kỳ nghỉ hè, Anh hay theo bạn đi xe đò từ Sài Gòn về Vũng Tàu chơi, đôi lúc nhìn thấy cảnh xe bị cán trúng mìn, nổ banh xác, Anh lợm lắm ...Có những xác để vài ngày vì không có bà con thân nhân tơí nhận, thật là thê thảm...

Hôm nay bị ấn vào tay cây súng, dù muốn hay không, Anh cũng không làm gì được, Anh chỉ đi theo cho có lệ chứ chẳng bao giờ Anh quát nạt hay hoạch hoẹ ai điều gì. Cứ sau giờ hết ca, trả lại cây súng, Anh như ngươì thoát nạn...


 
  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network