Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Liên Thành Quyết (Hồi 2(a) )

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 lelion
 member

 ID 23313
 05/03/2007



Liên Thành Quyết (Hồi 2(a) )
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Lâm cảnh ngục tù

Tiếng binh khí chạm nhau liên miên bất tuyệt, bỗng một làn ngân quang lóe lên, một thanh kiếm văng về phía đám gia nhân làm chúng hoảng kinh ù chạy tán loạn, một thanh kiếm văng về phía bàn tiệc, có cả một thanh bay bổng lên cắm phập vào xà nhà. Nh́n vào trường đấu th́ thấy Bốc Thản, Ngô Khảm, Phùng Thản, Thẩm Thành đều bị Địch vân đánh rơi kiếm.
vạn Chấn sơn đập bàn kêu lên:
- Hay lắm! Tam Sư đệ, thật không ngờ ngươi đă luyện thành "Liên Thành kiếm pháp"! Cung hỷ! Cung hỷ!
Miệng nói lời chúc mừng nhưng nét mặt lăo không hề tỏ ư mừng, giọng nói nghe đầy vẻ phẫn hận.
Thích Trường Phát như người mất hồn hỏi lại:
- Cái ǵ mà "Liên Thành kiếm pháp"?
vạn Chấn sơn cười lạnh nói:
- Mấy chiêu thức mà Địch Sư điệt vừa Sử dụng không là "Liên Thành kiếm pháp" th́ c̣n là ǵ nữa?
Xong lăo quay ra ngoài gọi lớn:
- Khuê nhi! Các ngươi lui hết ra! Địch Sư huynh các ngươi đă luyện "Liên Thành kiếm pháp" th́ các ngươi làm Sao đối địch nổi!
Lăo lại cất tiếng cười dài nói:
- Tam Sư đệ, ngươi giả bộ giống lắm! Đúng là đại trí giả ngu. "Thiết Tỏa Hoành Giang" quả nhiên không phải tầm thường.
Địch vân thấy đối phương xông vào mỗi lúc một đông th́ liên tiếp thi triển ba chiêu "Thích kiên thức", "Nhĩ quang thức", "Khứ kiếm thức" khiến cho đệ tử vạn gia bị đánh thất điên bát đảo. Đánh thắng đối phương đương nhiên là việc đáng mừng, tuy nhiên chiến thắng quá dễ dàng làm chàng cũng không khỏi kinh ngạc đến ngẩn người. Nhất thời không biết phải làm ǵ nói ǵ cho phải, hết len lén nh́n Sư phụ lại quay Sang nh́n Sư muội, thấy nét mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng càng bối rối.
Bất ngờ Thích Trường Phát bước đến gần giật phắt thanh kiếm trong tay Địch vân, quay mũi kiếm chỉ vào yết hầu Địch vân, giọng băng lạnh nói:
- Mấy chiêu kiếm vừa rồi ai dạy cho ngươi?
Địch vân kinh hăi, chàng xưa nay chưa hề biết dối gạt ai, với Sư phụ th́ càng không dám. Nhưng đêm qua lăo cái đă đă nói nếu để lộ ra th́ lăo tất phải mất mạng, lăo là ân nhân chàng chẳng lẽ lại lấy oán báo ân? Lúng túng một lúc rồi ấp úng nói:
- sư phụ! Đệ tử... đệ tử tự nghĩ ra...
Thích Trường Phát nghiến răng quát:
- Tự ngươi có thể nghĩ ra được những chiêu thức ảo diệu như thế Sao? Hừ!
Ngươi không chịu khai ra Sự thật ta lấy mạng ngươi!
Mũi kiếm lăo đẩy tới, yết hầu Địch vân đă thấy có máu chảy ra.
Thích Phương chạy tới ôm tay cha kéo ra nói:
- Cha! Đại Sư ca trước nay không rời chúng ta nửa bước, có ai ngoài cha dạy vơ công cho Sư ca? Những kiếm chiêu này chẳng phải chính cha đă dạy cho Sư ca đó Sao?
vạn Chấn sơn cười lạnh nói:
- Tam Sư đệ, ngươi không cần phải làm như vậy nữa. những lời của lệnh ái vừa nói đă đủ để chứng minh rồi. Thủ đoạn của Thiết Tỏa Hoành Giang xưa nay rất cao minh, chẳng cần phải đem ra đối phó với đại Sư ca nữa. Nào, lại đây Sư ca chúc mừng ngươi ba chén.
Nói xong rót đầy hai chén rượu. Bưng chén uống cạn xong nh́n Thích Trường Phát cười nhẹ nói:
- Ta đă cạn chén rồi đó! Không lẽ Sư đệ lại chẳng nể mặt ta?
Thích Trường Phát hừ một tiếng, ném thanh kiếm đi quay lại bàn uống liền ba chén, xong nghiêng đầu trầm tư, nét mặt đầy vẻ hoài nghi, miệng không ngớt lẩm bẩm mấy tiếng "Kỳ lạ! Quả là kỳ lạ!"
vạn Chấn sơn buông chén, nói:
- Tam Sư đệ, ta có việc muốn bàn với ngươi. Chúng ta tới thư pḥng đi.
Thích Trường Phát gật đầu, vạn Chấn sơn bước tới cặp vai Thích Trường Phát, hai người Sóng vai đi về phía thư pḥng.
Bọn đệ tử vạn gia lấm lét nh́n nhau, mặt mày ai nấy đều lộ vẻ vừa phẫn hận vừa ngạc nhiên.
Thẩm Thành bỗng lên tiếng nói:
- Tiểu đệ mót tiểu quá! Bị Địch vân đánh một trận thiếu chút nữa đái ra quần rồi.
Lỗ Khôn hừ lạnh nói:
- Bát Sư đệ, ngươi bêu xấu như vậy c̣n chưa đủ Sao?
Thẩm Thành rụt cổ le lưỡi rồi vụt chạy ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi đại Sảnh, gă chạy ṿng ra phía Sau rồi rón rén đến đằng Sau thư pḥng nghiêng đầu lắng nghe.
Chỉ nghe tiếng Sư phụ nói:
"Lăo tam, bí mật hơn chục năm nay đến giờ kể ra đă có câu trả lời."
Lại nghe tiếng Thích Trường Phát đáp:
"Tiểu đệ thật Sự không hiểu đại Sư ca ám chỉ điều ǵ."
"Hừ! Đến giờ này mà ngươi c̣n giả bộ được Sao? Ta hỏi ngươi, tại Sao Sư phụ lại chết?"
"sư phụ làm mất một quyển bí kíp vơ công t́m măi không thấy nên uất ức Sinh bệnh tạ thế. việc này đại Sư ca cũng biết hà tất phải hỏi."
"Hừ, ta hỏi ngươi quyển bí kíp vơ công đó tên gọi là ǵ?"
"Làm Sao tiểu đệ biết được? Mà đại Sư ca hỏi tiểu đệ làm chi?"
"Đó chính là quyển "Liên Thành quyết"!"
"Cái ǵ mà luyện thành với luyện không thành? Tiểu đệ thật t́nh chẳng hiểu ǵ cả." (tiếng Hán "Liên" với "Luyện" vốn âm đọc tương tự nhau) "Hay lắm, vậy ta hỏi ngươi, "tri chi giả bất như hảo chi giả, hảo chi giả bất như cái ǵ"?"
"Bất như lạc chi giả!"
Xảy nghe vạn Chấn sơn phá lên cười như phát cuồng.
Thích Trường Phát hừ một tiếng nói:
"Có ǵ mà đáng cười đến như vậy?"
"Lăo tam ơi là lăo tam, ngươi thi thư đày bụng mà lại giả bộ làm người dốt không biết chữ. sư huynh đệ chúng ta cùng nhau học nghệ mười mấy năm chẳng lẽ lại c̣n không hiểu nhau? Ngươi không hiểu ba chữ "Liên Thành quyết" th́ Sao lại có thể mở miệng đọc "Luận ngữ" "Mạnh tử" được?"
"vậy ra năy giờ đại Sư ca thử tiểu đệ đó Sao?"
"Thôi không nhiều lời nữa! Mau lấy ra đây!"
"Lấy cái ǵ?"
"Tự ngươi cũng biết rồi, c̣n giả bộ làm chi nữa?"
"Hừ! Lăo đại, ngươi tưởng Thích Trường Phát này Sợ ngươi hay Sao?"
Thẩm Thành nghe hai người nói chuyện càng ngày càng lớn tiếng th́ thất kinh chạy trở vào đại Sảnh kêu lên:
- Đại Sư ca! sư phụ cùng tam Sư thúc đang gây lộn, không khéo lại c̣n đánh nhau nữa!
Lỗ Khôn nhíu mày nói:
- Chúng ta qua đó xem thử thế nào!
Cả bọn đồng đứng dạy chạy ào đi.
Thích Phương giật tay áo Địch vân nói:
- Chúng ta cũng đi!
Địch vân gật đầu, nhưng vừa bước đi th́ Thích Phương bỗng đứng lại nói:
- Chờ chút đă.
Nói xong nàng lượm một thanh kiếm đưa cho Địch vân rồi lượm thêm một thanh nữa cầm nơi tay. Địch vân thấy nàng đă mang kiếm lại c̣n lấy thừa ra một thanh th́ ngạc nhiên hỏi:
- Lấy chi nhiều vậy?
Thích Phương kéo tay chàng vừa đi vừa nói:
- Lúc năy cha không có mang kiếm!
Bọn đệ tử vạn gia mặt mày ai nấy đều nặng như ch́ đứng vây quanh thư pḥng. Địch vân cùng Thích Phương đứng xa hơn một chút. Cả mười người đồng nín thở nghe tiếng căi vă trong thư pḥng.
Tiếng vạn Chấn sơn nặng nề vang lên:
"Tam Sư đệ, rơ ràng chính ngươi đă hại chết Sư phụ!"
"Lăo đại! Ngươi nói cái ǵ vậy? Chớ có ngậm máu phun người! Ngươi nói ai hại chết Sư phụ?"
Lúc này dường như Thích Trường Phát đă nổi cơn thịnh nộ nên giọng nói cũng bị biến dạng đi, biến thành khản đục.
Lại nghe vạn Chấn sơn nói:
"Th́ quyển "Liên Thành quyết" chính ngươi lấy chứ ai!"
"Ta không biết liên nhân liên quỷ ǵ cả! Lăo đại, ngươi muốn vu oan cho ta cũng không dễ như vậy đâu!"
"Hừ, lúc năy đồ đệ ngươi thi triển mấy chiêu kiếm pháp đó nếu không phải là Liên Thành kiếm pháp th́ c̣n là ǵ nữa?"
"Tại hắn thông minh tự chế ra mấy chiêu kiếm pháp đó chứ ta đâu có dạy cho hắn! Lúc trước ngươi bảo Bốc Thản đến mời ta, không phải hắn đă từng nói ngươi luyện thành "Liên Thành kiếm pháp" là ǵ?"
Bên ngoài ai nấy đều đổ dồn mục quang về phía Bốc Thản. Bốc Thản nghe nói vậy th́ nhăn mặt cúi đầu nh́n xuống, chứng tỏ lời của Thích Trường Phát không Sai.
Nhưng liền đó đă nghe vạn Chấn sơn cười lớn nói:
"Tất nhiên là ta đă bảo hắn nói như vậy! Nếu không th́ dễ ǵ mời được ngươi tới đây? Ngươi nói ngươi không biết ǵ đến Liên Thành kiếm pháp th́ tại Sao nghe nói tới mấy tiếng "Liên Thành kiếm pháp" lại lập tức chạy tới đây?"
"Ha ha ha! vạn Chấn sơn, th́ ra ngươi cũng ghê gớm thật, ngươi đă dụ được ta tới Kinh Châu!"
"Không nói nhiều nữa, ngươi giao cho ta rồi tới dập đầu tạ tội trước mộ Sư phụ."
"Hừ, tại Sao lại phải giao cho ngươi chứ?"
"Ta là lăo đại, ta phải giữ nó!"
Lại nghe Thích Trường Phát im lặng một lát rồi nói:
"Thôi được! Ta giao nó cho ngươi!"
Chúng đệ tử bên ngoài nghe Thích Trường Phát nói câu này th́ đồng giật ḿnh. Địch vân và Thích Phương chỉ mong Sao đất nứt ra để hai người có thể chui ngay xuống tránh ánh mắt của bọn đệ tử vạn gia đang nh́n ḿnh. Thích Phương vừa hổ thẹn lại vừa uất ức, không ngờ phụ thân ḿnh lại có thể làm chuyện đồi bại và Sỉ nhục như vậy.
Ngay lúc đó bỗng nghe vạn Chấn sơn rú lên một tiếng thảm thiết. vạn Khuê kinh hoàng hét lên:
- Cha! Cha!
Đồng thời nhảy phắt tới phóng cước đá bung cửa thư pḥng nhảy vào bên trong. Mọi người cũng chạy ào vào trong, chỉ thấy vạn Chấn sơn nằm ngữa dưới đất, một lưỡi truy thủ cắm giữa ngực lăo, Song mục trợn trừng, thần thái trông rất ghê rợn, chứng tỏ trước lúc chết lăo phẫn hận đến cực điểm.
Thích Phương cũng kêu thét lên:
- Cha!
Toàn thân run bắn, cơ hồ ngă quị xuống, phải dựa vào người Địch vân mới đứng vững được.
Lỗ Khôn đứng phắt dậy, nghiến răng quát:
- Mau truy bắt hung thủ!
Nói xong cùng với Chu Kỳ, Tôn Quân... nhảy qua cửa Sổ để ngỏ đuổi theo Thích Trường Phát.
Thích Phương thấy cảnh tượng này th́ hét lớn một tiếng, lảo đảo ngă vào người Địch vân. Địch vân lúc này cũng không biết phải làm Sao trước biến cố đột ngột mà lại vô cùng khủng khiếp này.
Bỗng một tia Sáng lóe lên trong đầu, chàng hạ giọng nói nhỏ:
- sư muội, chúng ta cũng đi đi!
Thích Phương chưa kịp đáp th́ đă nghe tiếng Bốc Thản vang lên phía Sau lưng:
- Hai ngươi không được đi đâu hết! Hai ngươi là ṭng phạm, phải ở đây chờ khi bắt được hung thủ rồi giải lên quan luôn thể!
Hai người quay lại th́ thấy Bốc Thản cầm kiếm chỉ ngay hậu tâm Thích Phương. Địch vân nổi giận định mắng lại, nhưng nghĩ Sư phụ ḿnh đă giết chết Sư huynh, tội t́nh này không phải nhỏ nên đành im lặng để mặc cho người ta xử trí.
Bốc Thản cười lạnh nói:
- Hai ngươi tạm thời trở về pḥng chờ đợi. Chừng bắt được hung thủ rồi tính tiếp.
Địch vân trầm giọng nói:
- việc này đầu đuôi gốc ngọn đều do ta mà ra, không liên quan ǵ tới Sư muội, các ngươi muốn chém muốn giết ǵ th́ cứ ta mà làm!
Bốc Thản giơ chân đạp vào người Địch vân một cái, cười lạnh nói:
- Đi! Đây không phải là lúc ngươi chứng tỏ là anh hùng hảo hán!
Lúc này khắp nơi đâu đâu cũng vang lên tiếng hô hoán truy bắt hung thủ.
Ngoài đường cũng nghe tiếng kẻng vang rền, báo động truy bắt hung thủ giết người. Địch vân vừa giận vừa nhục, nghiến chặt răng đi về pḥng ḿnh.
Thích Phương vừa đi vừa khóc, nói:
- Đại Sư ca! Bây giờ chúng ta phải làm Sao đây?
Địch vân ấp úng đáp:
- Ta... ta... cũng không biết phải làm Sao...
Thích Phương khóc nói:
- Cha ơi! Cha đi đâu rồi? sao cha bỏ chúng con lại đây...
Địch vân đang ngồi ở trong pḥng, lúc này cách lúc vạn Chấn sơn bị giết chừng hai canh giờ. Chàng ngồi lặng trước bàn, Song mục vô thần nh́n chằm chằm vào chiếc nến chỉ c̣n một nửa, ḷng rối như tơ ṿ, chẳng nghĩ ra được điều ǵ cho rơ ràng, đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ.
Lúc này các tốp đi truy bắt Thích Trường Phát đều đă quay về mà không đem lại chút đầu mối nào. Bên ngoài tiếng bàn luận ồn ào:
"Hung thủ đă trốn ra ngoài thành rồi! Đuổi không kịp."
"Ngày mai Sẽ đi Hồ Nam, bất luận thế nào cũng phải bắt cho kỳ được hung thu báo thù cho Sư phụ!"
"Chỉ Sợ lăo bị người khác giết chết, mối thù của Sư phụ coi như vô phương báo trả."
"Hừ! Dù có phải đuổi đến tận chân trời góc biển cũng phải bắt cho được lăo tặc phân thây muôn đoạn để rửa hận."
"Ngày mai Sẽ phát anh hùng thiếp, thông tri với toàn thể giang hồ, hành động vô Sỉ của lăo tặc để anh hùng thiên hạ đứng ra chủ tŕ công đạo."
"C̣n tên cẩu tặc Địch vân với con a đầu Thích Phương th́ Sao? Hay là cứ giết quách cho xong chuyện!"
"Không được, phải chờ ngày mai Huyện thái gia tới khám nghiệm tử thi, giải chúng lên huyện rồi tính nữa."
Những lời nghị luận xôn xao của bọn đệ tử vạn gia rồi cũng lắng xuống.
Địch vân vẫn ngồi bất động bên bàn, đầu óc nghĩ ngợi mông lung. Hay là tới kêu tiểu Sư muội trốn đi một ḿnh? Mà không được, nàng tuổi c̣n nhỏ dại, một ḿnh lưu lạc giang hồ ai Sẽ chăm Sóc nàng? vậy th́ đến kêu nàng rồi cùng bỏ trốn? Cũng không được! Mọi tội lỗi này do chính ḿnh gây ra, nếu ḿnh không Sinh Sự với bọn vạn Khuê th́ đâu xảy ra chuyện học lén kiếm pháp khiến cho vạn Chấn sơn nghi kS Sư phụ ăn cắp kiếm phổ. sư phụ là một người thật thà hiền hậu, có khi nào lại làm chuyện đồi bại như vậy? Nhưng chuyện Sư phụ giết người là có thật, bây giờ cho rằng ḿnh có nhận hết tội lỗi, nói ra ba chiêu kiếm pháp kia chính là lăo ăn mày dạy cho ḿnh th́ liệu có ai tin? Mà cho rằng mọi người có tin đi nữa th́ liệu có tác dụng ǵ? Người chết cũng đă chết rồi, ác danh của Sư phụ đă truyền ra ngoài, Sợ rằng có lấy nước Trường Giang cũng khó mà rửa cho Sạch. Không! Dù cho mọi người có không tin th́ ta cũng nhất định nói ra tất cả, nói kiếm pháp là do ta học lén của người ngoài, Sư phụ v́ bị bức quá mới phải làm như vậy! sư phụ là người tốt! Phải rồi, ta phải ở lại để bảo vệ thanh danh cho Sư phụ! Ta Sẽ chịu tội thay cho Sư phụ!
Đang lúc tâm tư chàng rối loạn bỗng nghe có tiếng động lạ vang lên trên nóc nhà, ngẩn đầu nh́n lên th́ thấy một bóng đen lướt qua. Thiếu chút nữa th́ Địch vân đă kêu lên "Sư phụ". Nhưng nh́n kb lại th́ người này vừa cao vừa gầy, chắc chắn không phải là Sư phụ chàng. Tiếp đó lại có một bóng đen khác tay cầm đao tuốt trần nhảy theo.
Địch vân nhíu mày nghĩ thầm:
"Mấy người này không lẽ đi t́m Sư phụ?"
Ngay lúc đó bỗng nghe có tiếng nữ nhân kêu thét lên. Địch vân kinh hăi đứng phắt dậy, nhảy qua cửa Sổ ra ngoài. ư nghĩ đầu tiên đến với chàng là hai bóng đen kia đang làm điều ǵ đó bất lợi cho Sư muội. Tiếp đó lại nghe tiếng nữ nhân kêu cứu:
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Giọng nói này có vẻ không giống của Thích Phương, nhưng Địch vân lúc này đâu c̣n tâm trí nào để phân biệt nữa, cứ nhắm chừng hướng có tiếng kêu cứu chạy tới. vừa chạy tới gian pḥng phía đông, thấy bên trong có ánh đèn, cánh cửa hăy c̣n lay động. Địch vân đưa mắt nh́n vào trong thấy một nữ nhân bị trói tay chân nằm trên giường, hai hắc y hán tử, có vẻ như là hai bóng người mà chàng thấy khi năy đang đứng bên giường đưa tay vuốt má nữ nhân trên giường. Địch vân nhận thấy nữ nhân này không phải là Thích Phương th́ thở phào nhẹ nhơm, nhưng nh́n thần thái nữ nhân mặt lộ vẻ khiếp hăi, giăy giụa một cách tuyệt vọng trước hai tên gian tặc th́ không khỏi chạnh ḷng.
Địch vân tuy đang lâm vào cảnh hoạn nạn, lại đang ở trong vạn gia, nhưng bản tánh hào hiệp không cho phép chàng làm ngơ trước một việc như vầy. Quát lớn một tiếng, tuốt kiếm nhảy vào nhằm lưng một tên hán tử chém tới.
Gă hán tử quay phắt lại, cử đao gạt kiếm, xong kêu lên:
- Lă huynh đệ! Đi thôi!
Gă hán tử kia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Kể như vạn Chấn sơn may mắn! Hôm Sau Sẽ quay lại báo cừu.
Địch vân thấy hai tên gian tặc định đánh bài chuồn th́ nổi giận quát lớn:
- ác tặc, chạy đi đâu cho thoát!
Hai gă hán tử thấy Địch vân hung hăn như vậy th́ đồng quát lớn một tiếng, Song Song huơ đao công tới. Địch vân thấy thế đao mănh liệt th́ không dám khinh địch, vội tràn Sang một bên tránh né. Gă hán tử phóng cước đá chiếc bàn lật nhào, ngọn nến văng xuống đất tắt ngấm, trong pḥng lập tức tối đen như mực. Chỉ nghe vù vù hai tiếng, chừng như hai gă hán tử đă phóng ra ngoài tẩu thoát. Trời đă tối, khinh công Địch vân lại chẳng lấy ǵ làm cao minh cho lắm, hơn nữa bản thân chàng cũng không thông thuộc đường đi lối lại trong vạn gia nên không dám khinh Suất đuổi theo. Chỉ nghĩ thầm, một trong hai tên có một người họ Lă, mười phần chắc chín là đồng đảng của Lă Thông đến để báo cừu. Nhưng chúng lại không biết vạn Sư bá đă chết.
Xảy nghe nữ nhân kêu lớn:
- Ài đau chết đi được! Giữa ngực ta có một lưỡi đao! Mau tới đây rút ra cho ta đi!
Địch vân nghe nói kinh hăi hỏi:
- Bọn gian tặc đâm trúng ngươi Sao?
Nữ nhân rên rỉ:
- ừ, chúng đâm trúng ta!
Địch vân nhíu mày nói:
- Để ta đốt đèn lên coi cho rơ.
Nữ nhân bỗng kêu thét lên:
- Mau! Ngươi mau lại đây!
Địch vân nghe nữ nhân kêu lên thảng thốt như vậy th́ giật ḿnh chạy lại, hỏi:
- Chuyện ǵ vậy?
Bất ngờ nữ nhân ôm chầm lấy chàng rồi kêu lớn:
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Tiếng kêu c̣n lớn hơn tiếng kêu khi năy.
Nỗi kinh hăi của Địch vân lúc này không bút nào tả xiết. Rơ ràng nữ nhân vừa mới bị trói chặt tay chân, Sao bây giờ lại rảnh tay mà ôm ḿnh? Địch vân vội đẩy mạnh nữ nhân ra, nhưng đối phương ôm quá chặt nhất thời không Sao vùng thoát ra được.
Ngay lúc đó, bên ngoài có tiếng chân rầm rập, có tiếng hỏi lớn:
- Chuyện ǵ? Chuyện ǵ vậy?
Nữ nhân một mặt ôm cứng Địch vân, một mặt kêu lớn:
- Gian tặc! Gian tặc định làm nhục ta!
Ngay lúc đó từ ngoài cửa có người xông vào, ánh đuốc Sáng rực như ban ngày.
Địch vân càng lúc càng kinh hoàng, lắp bắp nói không ra tiếng:
- Ngươi... ngươi nói cái ǵ vậy?
vừa nói vừa cố vùng ra. Nữ nhân cố Sức ôm chặt, miệng kêu:
- Đừng! Đừng động vào ta!
Ngay lúc đó, mũi kiếm lạnh toát đă kề vào cổ Địch vân, chàng vừa định ngẩn đầu lên phân bua th́ bàn tay phải đau nhói lên một cái, cúi đầu nh́n xuống th́ thấy bàn tay máu chảy đầm đ́a, năm ngón tay đă bị cắt đứt rơi xuống đất. Địch vân thiếu chút nữa th́ ngất đi, đôi mắt hoảng loạn nh́n lên, thấy Ngô Khảm tay cầm thanh kiếm vấy máu đang đứng bên cạnh.
Địch vân điên cuồng gầm lên một tiếng, phóng cước đá về phía Ngô Khảm th́ ở phía Sau có người kích một quyền trúng hậu tâm chàng. Địch vân mất đà té nhào lên ḿnh nữ nhân. Nữ nhân lại kêu lên:
- Cứu! Cứu mạng!
Giọng Lỗ Khôn lạnh lùng vang lên:
- Trói tên gian tặc này lại!
Địch vân tuy đầu óc đơn giản, nhưng lúc này chàng cũng đă hiểu ra ḿnh đă lọt vào bẫy rập của đối phương. Chàng gầm lên một tiếng, lật người dậy, định lao vào quyết một trận Sống chết với chúng, chợt nh́n thấy gương mặt trắng nhợt của Thích Phương đang nh́n ḿnh.
Địch vân nghe như có một tảng băng chạy dài trong xương Sống, ư thức phản kháng lập tức tiêu tan hết. Thần Sắc Thích Phương vừa bi thương, vừa phẫn nộ lại vừa khinh bỉ. Địch vân đau đớn kêu lên:
- sư muội!
Thích Phương nước mắt lưng tṛng, cũng đau đớn không kém, kêu lên:
- Tại Sao? Tại Sao ngươi lại làm như vậy?
Địch vân ấp úng măi, trăm ngàn lời biện hộ muốn nói mà lại chẳng nói nên lời. Thích Phương quay mặt đi ̣a khóc nức nở, nói:
- Ta... Ta chết quách đi cho xong...
Nhưng nàng chợt nh́n thấy bàn tay chàng bị đứt ĺa bê bết máu th́ đau ḷng không cầm được, vội xé vạt áo đến gần băng bó cho chàng. Gương mặt của nàng lúc này trắng nhợt, không chút huyết Sắc.
Lỗ Khôn trầm giọng hỏi:
- Tiểu Sư nương! Tên tiểu tặc này dám vô lễ với người. Bọn tôi Sẽ cắt cổ hắn tạ tội với Sư nương.
Th́ ra nữ nhân này là tiểu thiếp của vạn Chấn sơn. Lúc này ả cũng ôm mặt khóc nức nở nói:
- Hắn tới đây nói nhiều lời xằng bậy, nói Sư phụ các ngươi đă chết rồi, bảo ta hăy đi theo hắn. Hắn c̣n nói phụ thân của Thích cô nương là kẻ Sát nhân, hắn không muốn ở lại đây để bị liên lụy. Hắn... Hắn c̣n nói đă lấy được rất nhiều vàng bạc, đi theo hắn cả đời cũng ăn không hết.
Địch vân thần Sắc tán loạn, chỉ biết lẩm bẩm nói:
- Láo... Láo hết...
Chu Kỳ bỗng kêu lên:
- Đi! Đi lục Soát pḥng của hắn!
Cả bọn kẻ lôi người đẩy, bước thấp bước cao trở về pḥng của Địch vân.
Thích Phương thẩn thờ lê bước đi phía Sau.
vạn Khuê dịu giọng nói:
- Chư vị Sư huynh đệ chớ có làm khó dễ Địch Sư huynh! việc ǵ cũng phải làm cho rơ ràng, đừng để người tốt phải chịu oan uổng.
Chu Kỳ nổi giận nói:
- C̣n ǵ mà chưa rơ ràng nữa? Rơ như ban ngày rồi c̣n ǵ? Tên tiểu tặc này mà là người tốt cái con mẹ ǵ!
vạn Khuê tỏ vẻ không hài ḷng nói:
- Ta thấy Địch Sư huynh không phải là người như các vị nghĩ đâu.
Chu Kỳ hừ lạnh nói:
- việc vừa rồi ai ai cũng nh́n thấy, chẳng lẽ lại c̣n giả hay Sao?
vạn Khuê lắc đầu nói:
- Chắc là Địch Sư huynh Say rượu nên nhất thời hồ đồ mà thôi.
Chỉ trong một ngày mà xảy ra bao nhiêu chuyện động trời, Thích Phương đầu óc rối bời, chẳng c̣n Suy nghĩ được điều ǵ cho đến đầu đến đũa nữa.
Nghe vạn Khuê có ư biện hộ cho Địch vân th́ cảm kích vô cùng, giọng lí nhí nói:
- vạn Sư ca, đại Sư ca của muội không phải là hạng người như vậy đâu!
vạn Khuê gật đầu nói:
- Th́ ta đă nói rồi mà. Chẳng qua Địch Sư huynh nhất thời Say rượu làm càn vậy thôi chứ chuyện ăn cắp vàng bạc quyết không thể có được.
Lúc này mọi người đă vào đến pḥng Địch vân. Thẩm Thành đưa mắt nh́n quanh một lúc rồi cúi xuống gầm giường lôi ra một bọc lớn nặng trĩu, lúc lôi ra c̣n nghe tiếng kim loại chạm nhau leng keng. Địch vân năy giờ nghe vạn Khuê nói vẫn c̣n bám víu chút hy vọng rằng ḿnh chẳng hề làm cái việc lấy cắp ấy, chắc rằng chúng Sẽ chẳng t́m thấy ǵ. Nhưng thấy Thẩm Thành lôi chiếc bọc ra th́ kinh ngạc ngẩn người.
Lại thấy Thẩm Thành dốc ngược chiếc túi, bên trong toàn là những đồ dùng bằng bạc bị đập bẹp lại, th́ ra chính là chén nĩa dùng trong bàn tiệc ban chiều. Nh́n thấy những thứ này Thích Phương kêu thét lên một tiếng, Suưt chút nữa ngất đi, phải đưa tay vịn cạnh bàn mới khỏi ngă.
vạn Khuê đến gần an ủi:
- Thích Sư muội, xin chớ kinh hoàng, chúng ta Sẽ từ từ nghĩ cách.
Phùng Thản bước tới lật nệm giường lên, lại thêm hai bọc nữa, Thẩm Thành và Phùng Thản mỗi người một bọc mở ra, một bên toàn là những nén bạc lớn, mỗi nén nặng đúng mười lạng, bên kia lại là những thứ trang Sức bằng châu ngọc. Tất cả gom lại thành một đống lớn trên bàn.
Đến nước này th́ Thích Phương chẳng c̣n ǵ để mà hoài nghi nữa, vừa oán hận vừa nhục nhă, chỉ muốn tự tuyệt cho khỏi phải mang nhục với chúng đệ tử vạn gia. Địch vân vốn là một đứa trẻ mồ côi được Thích Trường Phát mang về nuôi nấng từ thuở nhỏ, hai người cùng lớn lên dưới một mái nhà.
Tuy không ai nói ra, nhưng đều ngầm hiểu là mai này hai người Sẽ nên duyên nên phận. Nào ngờ gặp lúc nguy nan chàng lại định bỏ trốn với một nữ nhân khác. Nội một việc như vậy đă là đáng tội, đă vậy lại c̣n ăn cắp vàng bạc châu báu của người, đê tiện hơn, lấy cắp cả những thứ chén bát bằng bạc!
Lỗ Khôn hừ lạnh quát:
- Xú tặc tử! Tang chứng vật chứng đầy đủ cả, ngươi c̣n ǵ để nói nữa không?
Dứt lời giơ tay tát một cái như trời giáng lên mặt Địch vân. Hai tay Địch vân đă bị Bốc Thản cùng Tôn Quân nắm chặt, chàng cố vùng vẫy để thoát ra nhưng vô ích. Lỗ Khôn hừ lạnh một tiếng, nói:
- C̣n muốn chống cự?
Dứt lời lại một quyền trúng giữa ngực Địch vân.
Thích Phương tuy hận Địch vân đến nỗi có thể giết chết chàng ngay tức khắc, nhưng thấy người khác đánh chàng lại không chịu nổi, kêu lên:
- Đừng đánh! Đừng đánh nữa mà! Chuyện đâu c̣n có đó...
Chu Kỳ cười lạnh nói:
- Cứ dần cho nó một trận Sống dở chết dở rồi giải lên quan cũng chưa muộn.
vừa nói vừa vung quyền đánh tới. Địch vân hai tay bị nắm chặt, chỉ c̣n cách đứng yên chịu trận, một quyền vừa rồi làm lục phủ ngũ tạng lộn ngược cả lên, há miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.
Phùng Thản xách kiếm tiến tới, nói:
- Chặt luôn cánh tay trái hắn đi coi hắn c̣n dám làm chuyện đồi bại nữa thôi!
Nói xong giơ kiếm định chặt. Thích Phương hét lên một tiếng, Sắp ngất đi.
vạn Khuê vội giơ tay đỡ lấy người nàng, ngăn Phùng Thản lại, nói:
- Thôi! Như vậy đủ rồi, đừng làm khó dễ Địch Sư huynh nữa, cứ để quan trên phân xử.
Phùng Thản nghe nói từ từ thu kiếm lại. Thích Phương thở dài, hai hàng lệ chảy dài trên đôi má nhợt nhạt, nàng đưa mắt nh́n vạn Khuê, ḷng tràn ngập cảm kích.
"Năm, Sáu, bảy... mười lăm... hai mươi..."
Tiếng đếm cứ đều đều, mỗi một tiếng đếm là một trượng rơi xuống lưng Địch vân làm da thịt tơi bời, máu ra ướt đẫm, thấm ướt vụn vải và da thịt bị đánh rách tơi ra. Tất cả ḥa thành một chất dịch bầy nhầy như bùn nhăo đọng trên lưng Địch vân, lát Sau lại chảy dài Sang hai bên, đọng thành vũng bên dưới người chàng.
Khổ h́nh cố nhiên là đau, nhưng chẳng nhằm ǵ So với nỗi đau trong ḷng chàng. Thế là hết! sư phụ th́ lỡ tay giết người trốn biệt, c̣n lại người thân duy nhất là nàng, vậy mà cả nàng cũng không tin ḿnh, cả nàng cũng cho rằng ḿnh là gian tặc. Càng nghĩ càng uất ức, Địch vân hét lớn một tiếng rồi ngất đi.
Không biết đă trải qua bao lâu, Địch vân mơ mơ màng tỉnh dậy trong ngục thất. Nói là tỉnh dậy kỳ thực chàng vẫn ở trong t́nh trạng nửa tỉnh nửa mê, chưa có ư niệm ǵ về t́nh h́nh hiện tại của ḿnh. Lại qua một khoảng thời gian nữa, cũng không biết là bao lâu, chàng cảm thấy bàn tay phải ḿnh đau đớn khôn tả, dần dà cảm giác đau lan dần lên lưng, mông, đùi lan tỏa toàn thân. Từng thớ thịt trong người chàng không có chỗ nào là không cảm thấy đau đớn. Địch vân cố lật úp người xuống để vết thương khỏi bị đè ở bên dưới, nhưng vừa cựa người th́ hai vai bỗng đau như bị xé toạc khỏi thân, Địch vân rên lên một tiếng rồi lại ngất đi.
Lần thứ hai tỉnh dậy, cái chàng cảm nhận được đầu tiên vẫn là cảm giác đau đớn và nghe cả tiếng rên của ḿnh. Địch vân cảm thấy khó hiểu, không biết v́ lẽ ǵ mà đầu vai lại đau khủng khiếp như vậy? Chàng chỉ cảm thấy một nỗi Sợ hăi mơ hồ, chàng không dám cúi đầu nh́n xuống, không lẽ cả hai vai đă bị chặt rời ra rồi? Qua một lúc lâu, chàng bỗng nghe thấy tiếng kim thiết chạm nhau phát ra tiếng kêu khe khẽ, cúi đầu nh́n xuống, chỉ thấy hai Sợi xích Sắt nằm dọc hai bên thân h́nh. Địch vân hơi giật ḿnh đưa mắt nh́n Sang bên cạnh, bất giác toàn thân run bắn.
Thân h́nh run rẩy làm chàng đau đến Suưt ngất đi lần nữa. Th́ ra hai Sợi xích Sắt xuyên thủng xương tỳ bà nơi bả vai chàng, hai Sợi xích này được hàn dính liền với ṿng khóa tay và ṿng khóa chân.
Xuyên thủng xương tỳ bà!
Chàng từng nghe Sư phụ kể đây là cách mà quan phủ dùng để đối phó với bọn giang hồ ác tặc. Cho dù người có vơ công cao Siêu đến đâu, một khi xương tỳ bà bị xuyên thủng cũng trở thành phế nhân. Nghĩ tới đây chàng đau đớn nói thầm:
"Tại Sao lại dùng đến cách này với ta? Không lẽ họ không tra xét mà một mực tin lời bọn chúng cho rằng ta là đại ác tặc? Nếu đúng vậy th́ thật là oan uổng! ¦an uổng!"
Nhớ lại lúc ở trên công đường của quan huyện, chàng đă thực t́nh kể lại những việc đă qua. Nhưng tiểu thiếp vạn Chấn sơn, Đào Hồng, cứ khăng khăng cho chàng có gian ư, dụ dỗ ả trốn đi không được lại giở tṛ cưỡng dâm.
Hơn nữa bọn đệ tử vạn gia ai ai cũng chính mắt nh́n thấy chàng ôm cứng Đào Hồng. Chưa hết, lại c̣n các tang vật lấy được ở dưới giường trong pḥng chàng nữa. Thật là Địch vân dù có trăm miệng cũng khó bề mà chống lại trước những chứng cớ rành rành như vậy.
Chàng c̣n nhớ như in huyện quan có nét mặt rất thanh tú, giọng nói hiền ḥa, chàng hy vọng huyện quan Sẽ tra xét kb càng trả lại Sự thanh bạch cho chàng, nhất định là như vậy. Chàng là người tốt, người tốt th́ trời Sẽ không phụ. Chỉ có điều, bàn tay phải chàng đă bị chặt đứt làm Sao mà luyện kiếm được?
Càng nghĩ càng uất ức, bất kể đau đớn, chàng đứng dậy kêu lớn:
- ¦an uổng! ¦an uổng!
Nhưng hai chân chàng vô lực, lại té nhào trở xuống. Địch vân không cam chịu, vừa té xuống đă ḅ dậy hét:
- Ta không phạm tội! ¦an uổng! ¦an uổng!
Trong góc lao pḥng bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Xuyên thủng cả xương tỳ bà, vơ công coi như bị phế hết! Hừ, lần này coi bộ xuất vốn khá lớn đấy!
Địch vân chẳng thèm để ư coi người nói là ai, thậm chí cũng không cần biết những lời của người này có ư ǵ. Chỉ nh́n ra ngoài kêu lớn:
- ¦an uổng! ¦an uổng!
Một tên ngục tốt từ bên ngoài đi vào quát:
- Ngươi làm ǵ mà la lối om Ṣm vậy? Có mau câm miệng lại không?
Địch vân kêu lên:
- ¦an uổng! Ta muốn gặp tri huyện lăo gia cầu xin người minh xét! ¦an uổng! ¦an uổng!
Tên ngục tốt thấy Địch vân chẳng những không im mồm ngược lại c̣n kêu lớn th́ chỉ cười lạnh quay đi. Chẳng bao lâu Sau hắn quay lại, tay bưng một thùng nước tiểu, tạt lên người Địch vân.
Nước tiểu có muối, thấm vào các vết thương đau đớn thật không thể chịu đựng nổi. Địch vân hét lớn một tiếng rồi lại ngất đi.
Từ hôm đó trở đi Địch vân bị Sốt cao, đầu óc mê Sảng. Trong cơn mê, chàng hết gọi Sư phụ tới gọi Sư muội. Liên tục ba ngày như vậy, không lúc nào đầu óc chàng tỉnh táo, ngục tốt đưa cơm tới chàng chẳng động tới một hạt.
Ngày thứ tư, cơn Sốt đă giảm bớt. Chỗ các vết thương giờ đă tê dại, đau th́ vẫn đau có điều không c̣n khó chịu như trước nữa. Địch vân vừa tỉnh dậy nhớ tới nỗi oan ức của ḿnh th́ lại kêu lên:
- ¦an uổng! ¦an uổng!
Nhưng giờ th́ tiếng kêu của chàng chỉ c̣n là tiếng rên rỉ.
Địch vân ngồi nhổm dậy, đưa mắt nh́n quanh. Lao pḥng là một gian thạch thất khoảng hai trượng vuông, tường được lát bằng những viên đá to, nền cũng được lát bằng đá, phía trước có một hàng chấn Song Sắt thanh nào thanh nấy to bằng cánh tay trẻ con. ở cuối pḥng có một thùng chứa phân và nước tiểu, lúc nào cũng bốc mùi nồng nặc.
Địch vân từ từ quay đầu lại, ở góc phía tây một đôi mắt như mắt ưng đang chăm chăm nh́n chàng. Đôi mắt chẳng chút thân thiện, Địch vân rùng ḿnh, chàng không ngờ trong lao pḥng lại c̣n có một nhân vật đáng Sợ như vậy. Len lén đưa mắt nh́n người nọ một lần nữa, chỉ thấy đó là một hán tử râu tóc rậm rạp rối bời dài đến quá vai, quần áo rách nát, trông gă giống hệt một người rừng. Hai vai gă cũng bị hai Sợi xích Sắt xuyên qua, t́nh h́nh trông giống hệt như chàng.
sau một thoáng giật ḿnh, Địch vân cảm thấy được an ủi phần nào, ít ra th́ trong thiên hạ cũng c̣n có kẻ không may như ḿnh. Nhưng liền đó chàng lại nghĩ, tên này trông dáng mạo dữ dằn như vậy chắc đúng là một tên ác tặc đại gian đại ác chứ không phải là người tốt bị oan ức như ḿnh. Hắn gieo ác nhân, hắn phải gặt ác quả, c̣n ta mới thật là oan uổng. Nghĩ tới đây, bất giác lại rơi lệ.
Chàng bị giải lên quan, bị khảo tra đánh đập, nhưng chàng một mực cắn răng chịu đựng, c̣n bây giờ th́ không chịu được phải rơi lệ, thậm chí c̣n khóc thét thành tiếng.
Gă đại hán cười lạnh nói:
- Giả bộ giống lắm! Ngày trước ngươi làm nghề đóng kịch hả?
Địch vân chẳng thèm để ư tới giọng nói đầy vẻ khiêu khích của gă đại hán, vừa khóc vừa kêu oan. Bỗng nghe có tiếng bước chân, tên ngục tốt xách một thùng nước tiểu xăm xăm đi tới. Địch vân dù có kiên cường đến mấy cũng chẳng dám chống đối, vội vàng hạ thấp giọng, tiếng khóc cũng im dần.
Tên ngục tốt ngoẹo cổ nh́n chàng mộ lúc rồi nói:
- Tiểu tử! Có người tới thăm ngươi đó!
Địch vân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi:
- Ai... ai vậy?
Tên ngục tốt không đáp quay người đi ra. Lát Sau nghe có tiếng mở khóa, lại có tiếng bước chân vang lên đi về phía này, tiếng bước chân của ba người.
Địch vân mừng rỡ chống tay định đứng dậy, nhưng hai chân bủn rủn vô lực, đành dựa người vào tường để ngồi thẳng lên. Chàng vừa cử động các vết thương khắp người lại đau đớn thêm, đặc biệt là nơi vai. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Địch vân mừng đến quên cả đau đớn, nhổm người dậy kêu lên:
- sư phụ, Sư muội!
Tiếng bước chân của ba người, một là của ngục tốt, hai người c̣n lại nếu không phải là Sư phụ và Sư muội th́ c̣n là ai nữa? Chàng đâu c̣n thân nhân nào khác!
Bóng người đă hiện ra trước mắt, Địch vân kêu lên:
- sư ...
Tiếng "phụ" chưa kịp thốt lên đă bị nuốt ngược vào trong, miệng chàng há hốc không kịp ngậm lại, hai mắt trân trối nh́n ba người đang đến gần. Th́ ra đi đầu là tên ngục tốt, kế đó là một thanh niên ăn mặc hoa lệ chính là vạn Khuê, Sau cùng là Thích Phương.
Thích Phương vừa nh́n thấy Địch vân th́ vội chạy vụt tới, hai tay bám lấy chấn Song Sắt kêu lên thảng thốt:
- sư ca! sư ca!
Địch vân nh́n thấy Thích Phương hai mắt Sưng đỏ, nhưng ḿnh lại mặc một bộ áo váy gấm hoa, không c̣n mặc bộ áo vải mới lúc ở nhà ra đi nữa th́ ḷng đau như cắt. Cố giữ giọng b́nh tĩnh, hỏi:
- sư phụ Sao rồi? Có tin tức ǵ của người không?
Thích Phương lắc đầu, hai hàng lệ chảy dài xuống má. Địch vân cố nén một tiếng thở dài, hỏi:
- Thế c̣n Sư muội? Hiện muội ở đâu?
Thích Phương vừa lau mắt vừa thút thít nói:
- Muội đâu biết đi đâu, đành ở lại nhà vạn Sư bá...
Địch vân nghiến răng quát:
- Đó là chỗ hại người! Không thể lưu lại ở đó được. Muội mau dọn ra ngoài mà ở!
Thích Phương cúi thấp đầu, nói:
- Muội trong ḿnh không có tiền bạc chi cả. Hơn nữa vạn Sư huynh cũng rất tốt. Mấy hôm rày ngày nào cũng lên huyện đường, tốn nhiều tiền để lo cho Sư ca được Sớm ra ngoài.
Càng nghe Địch vân càng nổi nóng, lớn tiếng quát:
- Ta có phạm tội đâu mà cần hắn phải lo? vài bữa nữa tri huyện lăo gia xét thấy ta vô tội th́ Sẽ thả ta ra. Để hắn tốn tiền như vậy mai này chúng ta lấy ǵ trả lại cho hắn?
Thích Phương bỗng ̣a khóc nói:
- Tại Sao... tại Sao Sư ca lại làm như vậy chứ? Tại Sao lại muốn bỏ mặc tiểu muội?
Địch vân lặng người, chàng bỗng hiểu ra rằng đến giờ này nàng vẫn cứ tin rằng chàng đă làm những việc ấy, tin những lời của Đào Hồng, tin những thứ vàng bạc kia là do chàng lấy cắp! Cả đời chàng coi Thích Phương như thần như trời, chưa từng làm việc ǵ lỗi đạo đối với nàng. vậy mà khi vừa gặp nạn nàng đă không chịu phân biệt trắng đen, dễ dàng rơi vào chiếc bẫy của thầy tṛ vạn gia.
Trong thoáng chốc, tự trong thâm tâm chàng trỗi dậy một nỗi thất vọng, đau đớn đến cùng cực, mọi hy vọng Sống đều đă tan biến. Trăm ngàn lời muốn nói mà không nói được lời nào, chàng như biến thành người câm.
Chàng cố Sức mở miệng ra để nói một lời ǵ đó, nhưng càng cố gắng th́ càng không nói được lời nào, miệng mở ra, gân cổ nổi lên, mặt đỏ lựng. vô ích, không một âm thanh nào thốt ra được, kể cả một tiếng thét.
Thích Phương nh́n thấy thần thái chàng trông dễ Sợ như vậy th́ kinh hăi không dám nh́n, vội quay đầu nh́n ra nơi khác.
Địch vân làm đủ mọi cách vẫn không Sao nói được thành tiếng, xảy thấy Thích Phương quay đầu đi th́ đau đớn than thầm: "Nàng ghét ta, nàng hận ta.
Nàng hận ta vừa gặp hoạn nạn đă bỏ nàng trốn đi cùng một nữ nhân khác, hận ta biến thành tên tặc tử xấu xa, hận ta là một tên đồ đệ vong ân bội nghĩa Sư môn gặp nạn lại cao chạy xa bay! sư muội! sư muội ơi! Nàng đă không tin ta, đă căm ghét ta, vậy th́ nàng c̣n đến thăm ta làm chi?" Chàng từ từ quay đầu nh́n vào tường, cố tránh nh́n vào mắt Thích Phương.
Thích Phương quay lại, lau nước mắt nói:
- sư ca! việc đă qua rồi th́ không nên nhắc lại nữa. Chỉ mong Sao... mong Sao Sớm có tin tức của cha. vạn Sư huynh đang... đang cố gắng bảo lănh Sư ca ra ngoài...
Địch vân muốn thốt lên: "Ta không cần hắn bảo lănh." Lại muốn nói:
"Muội đừng ở trong nhà hắn nữa." nhưng đôi môi chỉ mấp máy giật giật mà không nói được tiếng nào. Toàn thân chàng run rẩy đến Sợi xích Sắt cũng khua lên loảng xoảng.
Xảy nghe tiếng tên ngục tốt hối thúc:
- Thôi đủ rồi! Tử ngục này chỉ giam toàn là tử tội trọng phạm, vốn chẳng cho người ngoài vào thăm viếng, nếu để bề trên biết được cả chúng ta cũng phải mất mạng chứ chẳng chơi. Cô nương à, tên này cho dù có c̣n Sống mà ra khỏi ngục th́ cũng thành phế nhân. Thôi th́ liệu mà quên hắn cho Sớm, ở ngoài t́m mối khác mà chung hưởng hạnh phúc.
Nói xong hắn lại đưa mắt nh́n vạn Khuê cười cười.
Thích Phương nh́n tên ngục tốt van xin:
- Đại thúc, xin chờ một lát, tiểu nữ c̣n mấy lời muốn nói với chàng.
Xong quay vào lao pḥng, tḥ tay níu áo Địch vân dịu giọng nói:
- sư ca, xin hăy yên ḷng. Muội Sẽ cầu xin vạn Sư huynh cứu Sư ca ra ngoài Sau đó chúng ta cùng nhau đi t́m cha.
vừa nói vừa đưa chiếc giỏ tre vào trong, tiếp:
- Trong này có một ít lạp vị, trứng chín, c̣n có hai lạng bạc Sư ca giữ lấy dùng khi cần. Ngày mai muội Sẽ lại vào thăm Sư ca.
Tên ngục tốt không chờ được nữa, lớn tiếng gắt gỏng:
- Cô nương, ngươi c̣n không chịu đi ra ta Sẽ không khách Sáo nữa đâu!
Đến lúc này vạn Khuê mới lên tiếng:
- Địch Sư huynh, xin hăy yên tâm, tiểu đệ nhất định tận lực cầu xin huyện thái gia định án Sư huynh Sao cho càng nhẹ càng tốt.
Tên ngục tốt cứ hối thúc luôn miệng, Thích Phương miễn cưỡng đứng dậy, miễn cưỡng đi ra. Cứ mỗi bước đi lại quay đầu nh́n Địch vân một cái. Nhưng Địch vân thủy chung vẫn nh́n vào tường, toàn thân bất động như một pho tượng đá.
song mục Địch vân chỉ nh́n thấy bức tường đá lồi lơm, chàng rất muốn quay ra nh́n Thích Phương một lần nữa nhưng người lại cứng đơ, muốn gọi một tiếng Sư muội mà quai hàm cứng ngắt thốt không nên lời. Chàng chỉ nghe tiếng bước chân ba người mỗi lúc một xa, nghe tiếng xích Sắt khóa cửa loảng xoảng, nghe tiếng bước chân của tên ngục tốt quay lại một ḿnh. Địch vân lại thở dài nghĩ: "Nàng nói ngày mai Sẽ lại đến. Ài phải chờ cả một ngày dài dằng dặc mới được gặp lại nàng."
Giờ th́ Địch vân mới cử động được, chàng giơ tay đến bên chiếc giỏ định lấy thức ăn. Bỗng một cánh tay lông lá lùm xùm tḥ tới giật phắt chiếc giỏ đi.
Chính là gă đồng lao hung ác! Gă thậm chí chẳng thèm nh́n đến Địch vân, cứ lấy thịt trong giỏ ra ăn ngồm ngoàm.
Địch vân nổi giận quát:
- Những thứ đó là của ta!
Địch vân đột ngột có thể nói lại được như thường khiến bản thân chàng cũng không khỏi ngạc nhiên. vừa nói vừa tiến tới định giật lại giỏ thức ăn. Gă đại hán chẳng nói chẳng rằng chỉ giơ tay đẩy một cái, Địch vân lảo đảo té văng binh vào tường. Cái ngă làm chàng đau điếng, nhưng đồng thời chàng cũng thấm thía cái gọi là "phế nhân" mà gă ngục tốt vừa nói khi năy.
Ngày hôm Sau Thích Phương không đến thăm chàng như đă nói. Cả ngày hôm Sau nữa cũng không đến. Ngày hôm Sau nữa vẫn không thấy nàng đến.
Địch vân ngày nào cũng ngồi trông ra ngoài, dỏng tai lắng nghe tiếng bước chân, lắng nghe xem có giọng nói nữ nhân nào không. Nhưng bao nhiêu ngày trông chờ là từng ấy ngày chàng thất vọng. Cứ như vậy đă mười ngày trôi qua, Địch vân cơ hồ phát điên lên. Chàng kêu gào, chàng khóc lóc vang động cả lao pḥng, nhưng Thích Phương vẫn không đến, có chăng là những thùng nước tiểu mà tên ngục tốt dội lên người chàng và những trận đ̣n tàn nhẫn của tên đồng lao hung ác.
Lại qua chừng nửa tháng, Địch vân đă b́nh tĩnh trở lại, chàng biến thành một người trầm lặng, có khi nhiều ngày liền chẳng nói lấy một lời. vào một đêm trăng Sáng, bỗng có bốn tên ngục tốt tay cầm đao Sáng loáng tiến vào lao pḥng, áp giải tên đại hán đi ra.
Địch vân nghĩ thầm:
"Chắc là giải đi hành quyết. vậy càng hay, từ nay khỏi phải chịu những trận đ̣n vô cớ của hắn."
Đêm đó trong lúc chàng đang mơ màng ngủ xảy nghe tiếng xích Sắt loảng xoảng, bốn tên ngục tốt áp giải tên ác đồ trở về lao pḥng. Địch vân hé mắt nh́n ra, chỉ thấy tên ác đồ toàn thân đẫm máu, xem chừng bị tra khảo bằng roi da.
Tên ác đồ ngă vật xuống nền đá hôn mê bất tỉnh. Địch vân chờ cho bốn tên ngục tốt đi khỏi mới đến gần, mượn ánh trăng rọi vào xem xét thương thế của tên bạn tù. Toàn thân hắn từ đầu mặt đến ḿnh mẩy tay chân lằn roi ngang dọc mà vết roi nào cũng hằn Sâu, máu tươi không ngừng rỉ ra. Ngày thường chàng bị hắn hành hạ vô cùng khổ Sở, nhưng thấy hắn bị tra khảo dă man như vậy cũng mềm ḷng, vội đi lấy nước cho hắn uống.
Gă đại hán dần dần hồi tỉnh mở mắt ra, thấy Địch vân đang ngồi gần đưa ánh mắt đồng cảm nh́n ḿnh th́ bất thần vung xích Sắt đập tới tấp lên đầu lên ḿnh Địch vân.
Địch vân tuy bị xích Sắt xuyên thủng xương tỳ bà, vơ công bị phế hết nhưng phản xạ vẫn c̣n. Thấy gă ác đồ bất thần nổi cơn điên động thủ th́ thất kinh lùi xa ra tránh né. Nào ngờ gă ác đồ cũng bị xích Sắt xuyên thủng xương tỳ bà, lại c̣n bị hành hạ đến dở Sống dở chết mà Sức lực vẫn c̣n rất mạnh.
Gă đứng phắt dậy phóng cước đá Địch vân văng vào tường đánh b́nh một tiếng khiến chàng Suưt ngất đi.
Địch vân kinh hăi buột miệng mắng:
- Đồ điên!
Gă ác đồ cất tiếng cười như điên cuồng, quát:
- Khổ nhục kế của ngươi làm Sao che mắt được lăo gia! Khôn hồn th́ chớ có giở tṛ với ta!
Địch vân cười nhạt nói:
- Bản thân ngươi c̣n bị người ta hành hạ chết đi Sống lại. Mạng ngươi có đáng giá ǵ mà người ta phải giở tṛ này tṛ nọ với ngươi?
Gă ác đồ nhảy phắt tới, lại một cước như trời giáng đá vào hông Địch vân, gằn giọng quát:
- Ta thấy ngươi c̣n nhỏ tuổi chưa làm điều ác ǵ nhiều, chẳng qua ngươi chỉ làm theo lệnh của chúng mà thôi, nếu không ta đă đập chết ngươi rồi!
Địch vân vừa đau vừa tức. Nghĩ ḿnh vô cớ bị tai ương phải lâm cảnh tội tù đă là bất hạnh, nay lại bị giam chung với tên tử tù điên khùng này để bị hành hạ thêm thật đúng là càng thêm bất hạnh.
Từ đó, cứ gặp dịp trăng tṛn th́ lại có người tới áp giải gă ác đồ đi tra khảo, mỗi lần trở về lao pḥng th́ toàn thân bầm dập, máu me bê bết. Địch vân giờ đă biết khôn, mặc cho gă trông thảm hại đến thế nào cũng chẳng thèm nh́n đến. Nhưng nào ngờ, chẳng nh́n đến gă cũng không yên thân, tất cả uất ức của gă đều được lấy lại vốn bằng cách hành hạ Địch vân. vừa đánh chàng gă vừa quát mắng:
"Mẹ nó! Cho ngươi nằm ở đây đến mười năm, lăo tử cũng không mắc lừa ngươi!"
"Chúng nó đánh tổ tông ngươi, tổ tông ngươi lại đánh ngươi!"
"Cứ chơi cái tṛ này thử coi ai lời ai lỗ cho biết!"
Cứ làm như tại v́ Địch vân mà hắn bị đ̣n không bằng.
Kể từ đó cứ mỗi độ trăng tṛn Địch vân lại thấy rầu rĩ, v́ biết gă ác đồ Sắp bị đưa đi tra khảo cũng có nghĩa là chàng lại Sắp bị hành hạ. Quả nhiên tháng nào cũng vậy cứ đúng ngày rằm, gă ác đồ lại bị đưa đi tra khảo, trở về th́ y như rằng Địch vân lại bị gă dần một trận, vừa đấm đá vừa chửi bới. Cũng may mà Địch vân c̣n trẻ, Sức lực dồi dào nên mỗi tháng mỗi bị đ̣n mà vẫn chịu đựng được.
Có lúc Địch vân cũng lấy làm kỳ. Hắn cũng bị xuyên thủng xương tỳ bà như ḿnh nhưng tại Sao công lực hắn có vẻ như chẳng bị Suy Suyển chút nào.
Những lúc thấy hắn vui vui, Địch vân đánh bạo đem chuyện ấy ra hỏi. Gă ác đồ chẳng những không trả lời mà lại c̣n nổi điên đánh chàng một trận nên thân.
Thấm thoát mà đă mấy tháng trôi qua, Đông qua Xuân hết, thời gian đă gần một năm qua đi. Địch vân đă quen dần với t́nh trạng của ḿnh, cả nỗi đau tâm hồn lẫn nỗi đau thể xác đều trở nên tê dại. Những ngày này, để tránh những trận đ̣n oan uổng từ phía gă ác đồ, Địch vân thậm chí chẳng dám nh́n thẳng vào mặt hắn. Chỉ cần không nói chuyện, không tiếp xúc ǵ với hắn th́ trừ những đêm trăng tṛn, c̣n th́ gă cũng chẳng đánh đập chàng nữa.
Một buổi Sáng, khi tỉnh giấc Địch vân bỗng nghe có tiếng chim én ríu rít bên ngoài, chàng chợt nhớ ngày xưa thường cùng Thích Phương xem cảnh chim én xây tổ, bất giác ḷng lại xót xa vô ngần. Chàng nh́n về phía có tiếng chim én kêu, thấy đôi chim én bay lướt qua cửa Sổ căn lầu ở trên cao. Thường ngày, những lúc buồn chẳng có việc ǵ làm chàng thường nh́n lên cửa Sổ căn lầu ấy. Cũng chẳng biết chủ nhân căn lầu ấy là ai, chỉ thấy cửa Sổ đóng kín Suốt ngày, nhưng trên bệ cửa Sổ lúc nào cũng có một chậu hoa tươi bất kể xuân hạ thu đông. Lúc này trên bệ cửa Sổ chưng một chậu hoa Mạt lợi (hoa Lài).
Địch vân đang Suy nghĩ vẩn vơ bỗng nghe gă đại hán khẽ thở dài. Gần năm trở lại đây nếu gă không chửi bới la mắng th́ là tiếng cười điên dại, c̣n không nữa th́ im lặng cau có. Đây là lần đầu tiên gă thở dài, tiếng thở dài nghe đầy thương cảm. Địch vân không kềm được ḷng ḿnh, len lén quay đầu nh́n lại, chỉ thấy bên khóe miệng gă đại hán thoáng hiện một nụ cười, nét hung hăn thường ngày biến mất, Song mục gă chăm chăm nh́n chậu hoa Lài trên cao. Địch vân Sợ gă bất thần nh́n lại thấy ḿnh đang quan Sát gă th́ e rằng lại Sinh chuyện nên vội quay đầu đi không dám nh́n gă nữa.
Từ ngày phát hiện ra điều bí mật này, Sáng nào Địch vân cũng lén quan Sát gă đại hán, y như rằng thấy gă đang chăm chú quan Sát chậu hoa bày trên cửa Sổ, những lúc đó thấy gương mặt gă thật hiền ḥa, thậm chí c̣n mĩm cười nữa. Mùa xuân th́ Mạt lợi, Mai quế; mùa hạ th́ Đinh hương, Phụng tiên.
Trong nửa năm ấy Địch vân và gă đại hán nói với nhau chừng mươi câu.



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 hungngocpham
 member

 REF: 163913
 05/06/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ban lelion oi!
Ban dang bai ma hong gop y thi ban thay buon ,bao nhieu cong suc ngoi Go?.rat cam on ban Neu ma ban co long Tot thi ban nen cho Phim len la hay nhat .Do mat thoi gio cua moi Nguoi .Tuy biet rang Doc chuyen hay hon gap 10 lan la xem phim nhung ban thong cam la moi nguoi gap nhau o Tren mang cung ko co la Bao .Ma dau phai co 1 Muc Ke chuyen dau chu! con rat nhieu cac muc khac nua Ban a! mong rang Ban co the dang phim len thi Tien loi hon la co the Xem bat cu luc nao ranh roi.Noi that la minh cung la 1 cay doc chuyen va xem phim day .Bo an bo Ngu de doc ,con xem Phim thi co khi thuc lien tu ty 3 ngay 3 dem de coi cho het day!nhung ma sau khi vao cac Muc khac den Muc cua ban thi minh ko co Du Noi cong doc duoc .Thay cac chu nhay mua len day Chac sap bi Tau Hoa Nhap Roi.Mong ban thong cam nhe!
Chuc ban Vui1
Than ai.


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network