Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT

Sponsored links


Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Việt ngữ, lịch sử, văn hóa >> Kư ức đặc biệt trong ’Màu tím hoa sim’ (I)(ST)

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 nguoihaiduong
 member

 ID 72370
 06/05/2012



Kư ức đặc biệt trong ’Màu tím hoa sim’ (I)(ST)
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien


Suốt thời đi học của ḿnh, tôi đă đọc đi đọc lại bài thơ “Màu tím hoa sim” không biết bao nhiêu lần, lần nào đọc cũng thấy cay cay nơi sống mũi. Tôi cảm nhận được nỗi buồn thực sự sau những câu thơ ấy. Khi đó chỉ cảm nhận vậy và biết vậy, sau này đi làm báo, tôi mới biết phía sau bài thơ t́nh nổi tiếng ấy là cả một câu chuyện t́nh đẹp mà buồn, một câu chuyện được chính Trung tướng Phạm Hồng Cư kể lại. Ông chính là anh trai của cô Lê Đỗ Thị Ninh – “người em gái nhỏ” trong bài thơ “Màu tím hoa sim”.


“Biết tin em gái mất/ trước tin em lấy chồng”

Trung tướng Phạm Hồng Cư đang sống cùng gia đ́nh trong căn nhà nằm ở khu tập thể nhà binh ở phố Liễu Giai, nơi có gia đ́nh Trung tướng Vương Thừa Vũ, gia đ́nh giáo sư Tạ Quang Bửu… sinh sống.

Nhiều người biết Phạm Hồng Cư là một Trung tướng có tài của quân đội, cũng là người em cọc chèo với Đại tướng Vơ Nguyên Giáp. Nhưng không phải ai cũng biết, ông cũng chính là người anh trai của cô Lê Đỗ Thị Ninh – người vợ trẻ xấu số của nhà thơ Hữu Loan – người con gái trong bài thơ t́nh “Màu tím hoa sim” của nhà thơ.

Trung tướng Phạm Hồng Cư tên thật là Lê Đỗ Nguyên. Sau này khi đi bộ đội, đóng quân trong tiểu đội Phạm Hồng Thái, ông và những người lính trong đội đă đổi tên sang họ Phạm Hồng. Cái tên Lê Đỗ Nguyên do cha sinh mẹ đẻ được đổi thành Phạm Hồng Cư cũng kể từ dạo đó.

Thân sinh ra Trung tướng Phạm Hồng Cư là cụ Lê Đỗ Kỳ và cụ bà Đái Thị Ngọc Chất. Cụ Lê Đỗ Kỳ xưa là kỹ sư canh nông, từng làm Tổng Thanh canh nông Đông Dương.

Sau khi Cách mạng tháng Tám thành công, cụ Lê Đỗ Kỳ trở thành Đại biểu Quốc hội khóa đầu tiên của nước Việt Nam, từng giữ chức Chủ tịch huyện Đông Sơn, huyện Nông Cống (Thanh Hóa).

Mẹ của Trung tướng Phạm Hồng Cư – cụ Đái Thị Ngọc Chất là con gái của một vị khoa bảng ở huyện Quảng Xương, tỉnh Thanh Hóa. Trong thời kháng chiến chống Pháp, cụ Đái Thị Ngọc Chất là thành viên tích cực trong Hội Mẹ chiến sĩ.

Chính cụ đă nuôi dưỡng, chăm sóc nhiều cán bộ, chiến sĩ quân đội, mà trong số họ không ít người sau này trở thành tướng lĩnh, sỹ quan cao cấp của ta. Sau này khi cụ già, con cháu đưa cụ ra sống ở Hà Nội, nhiều sĩ quan của quân khu 4 vẫn thường xuyên ra Hà Nội thăm cụ. Họ đều gọi cụ là mẹ một cách thân thương và tŕu mến.

Trong bài thơ “Màu tím hoa sim”, Hữu Loan từng viết:

“Một chiều rừng mưa
Ba người anh từ chiến trường Đông Bắc
Biết tin em gái mất
Trước tin em lấy chồng…”


Trung tướng Phạm Hồng Cư chính là người anh trai thứ 2 trong bài thơ đó. Hai người c̣n lại, một người là Lê Đỗ Long (nguyên Bí thư TƯ Đoàn), một người là anh cả Lê Đỗ Khôi, nguyên Chính trị viên Tiểu đoàn thuộc Trung đoàn 165, Đại đoàn 312. Anh cả Lê Đỗ Khôi hi sinh tại mặt trận Điện Biên Phủ, chỉ trước khi Điện Biên Phủ toàn thắng vài tiếng đồng hồ.

Trong cuộc đời Trung tướng Phạm Hồng Cư, có hai nỗi đau mất mát ông không bao giờ phai nhạt trong ông, đó chính là nỗi đau mất đi người anh trai Lê Đỗ Khôi và người em gái Lê Đỗ Thị Ninh.

Khi người anh trai Lê Đỗ Khôi hi sinh, Phạm Hồng Cư cũng đang chiến đấu ở chiến dịch Điện Biên Phủ. Trung tướng Phạm Hồng Cư c̣n nhớ, trước giờ vào chiến dịch, ông và anh trai Lê Đỗ Khôi hẹn gặp nhau ở hầm Đờ - Cát trong ngày chiến thắng.

Nhưng suốt buổi chiều 7/5 lịch sử ấy, Phạm Hồng Cư ngồi ở hầm Đờ - Cát mà không hề thấy bóng dáng anh trai ḿnh đâu. Ngày hôm sau, đi t́m những người thuộc Trung đoàn 165, Đại đoàn 312, Phạm Hồng Cư mới biết Lê Đỗ Khôi bị thương nặng trong trận đánh tiêu diệt cứ điểm 506.

Trên đường nằm trên cáng quân y trở lại khu vực đă giải phóng, đoàn thương binh – trong đó có Lê Đỗ Khôi đă bị máy bay địch oanh tạc và ra đi măi măi.

Trung tướng Phạm Hồng Cư kể: “Anh Khôi hi sinh, tôi c̣n được sớm biết tin. Nhưng khi cô em gái yêu Lê Đỗ Thị Ninh mất đi, 3 anh em trai chúng tôi đều đi bộ đội hoặc thoát ly đi hoạt động cách mạng. Thời chiến phương tiện liên lạc khó khăn.

Thư nhà gửi thường xuyên bị thất lạc. Thành ra lá thư cha mẹ báo tin em tôi lấy chồng đến sau, c̣n cái tin em tôi qua đời, chúng tôi lại nhận được trước”. V́ thế mà mỗi lần đọc những câu thơ của Hữu Loan:

“Một chiều rừng mưa/ Ba người anh từ chiến trường Đông Bắc/ Biết tin em gái mất/ Trước tin em lấy chồng…” – bao giờ Trung tướng Phạm Hồng Cư cũng cảm thấy nghẹn ngào.

Chiến tranh khốc liệt đă khiến cuộc đời Phạm Hồng Cư và những người xung quanh ông đầy những biến cố, những bi kịch, đầy những nỗi đau không dễ chia sẻ thành lời.

Kư ức về người con gái trong bài thơ “Màu tím hoa sim”

Duyên nợ đă khiến nhà thơ Hữu Loan trở thành em rể của Trung tướng Phạm Hồng Cư, c̣n kỳ thực th́ trước đó, Hữu Loan là thầy giáo của Phạm Hồng Cư và những người anh em trong gia đ́nh ông.

Nhà thơ Hữu Loan sinh năm 1916. Ông là người làng Vân Hoàn, xă Nga Lĩnh, huyện Nga Sơn. Xưa kia Hữu Loan vốn là con trai một người tá điền nghèo, nên ông không được cắp sách đến trường như bạn bè.

Thế nhưng bố ông – một người nông dân nghèo, lại là một người cực kỳ thông minh, sáng dạ, tuy không được học hành nhưng chữ nghĩa, văn chương cũng đủ dạy con trai bằng bạn bằng bè. Hữu Loan kế thừa được sự thông minh, sáng dạ của cha.

Ông học một, biết mười. Nhà nghèo, không có tiền đi học, nhưng lúc nào Hữu Loan cũng là một học tṛ giỏi. Đến bậc Thành trung (tương đương với bậc phổ thông bây giờ), Hữu Loan ra Thanh Hóa vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Hữu Loan là một người rất có khí chất. Xưa học tṛ nghèo đi học thường bị khinh. V́ muốn chứng tỏ “học tṛ nghèo cũng có thể đỗ đạt” nên Hữu Loan đă ra Hà Nội tham dự cuộc thi Tú tài và trở thành một trong số hiếm hoi những người khóa thi năm đó đỗ Tú tài.

Trung tướng Phạm Hồng Cư kể, duyên phận đưa Hữu Loan đến với ḍng họ Lê Đỗ của ông như một định mệnh.

Ngày đó ở Thanh Hóa có 2 hiệu sách nổi tiếng, một là hiệu sách Hà thành của ông Trương Khâm, huynh trưởng hướng đạo sinh Hà Thành; hiệu sách thứ hai là hiệu Ḥa Yên của bà Tham Kỳ (tức bài Đái Thị Ngọc Chất – thân mẫu của Trung tướng Phạm Hồng Cư).

Khi ấy Hữu Loan cùng với nhiều người học tṛ nghèo khác thường ra hiệu sách Ḥa Yên của bà Tham Kỳ Đái Thị Ngọc Chất để đọc nhờ sách.

Bà Tham Kỳ vốn sinh ra trong gia đ́nh khoa bảng, sẵn có máu văn chương, lại là người hiền lành, tốt bụng nên rất rộng răi với những người học tṛ nghèo như Hữu Loan. Bà thường cho Hữu Loan đọc sách miễn phí mà chưa bao giờ mở miệng kêu ca, phàn nàn.

Bà Tham Kỳ rất quư chàng trai Hữu Loan nhà nghèo mà ham học. Vốn có đôi chút chữ nghĩa, lại được đọc nhiều sách hay, nên bà Tham Kỳ cũng coi như một người phụ nữ có chút hiểu biết thời đó. Bà thường lấy chuyện đời, chuyện thơ ra đàm đạo với Hữu Loan.

Thấy Hữu Loan là người có tư chất thông minh, tính t́nh cương trực, thẳng thắn, bà Tham Kỳ đă bàn với chồng mời Hữu Loan về làm gia sư cho những người con của ḿnh.

Gia đ́nh bà Tham Kỳ khi ấy giàu có tiếng ở Thanh Hóa. Ngoài cửa hàng sách, ông bà c̣n có hàng trăm mẫu ruộng. Nhưng ông bà sống rất giản dị, thân mến với người xung quanh, tuyệt nhiên không có cái phách lối, khinh khi của người giàu có.

Năm bà Tham Kỳ mời Hữu Loan về làm gia sư cho các con, Hữu Loan đă 24 tuổi. Hữu Loan trở thành gia sư của Lê Đỗ Khôi, Lê Đỗ Nguyên (tức Phạm Hồng Cư), Lê Đỗ An (tức Nguyễn Tiên Phong) và Lê Đỗ Thị Ninh. Trung tướng Phạm Hồng Cư kể rằng, Hữu Loan là một người vô cùng đáng kính.

Hữu Loan không chỉ là người thầy dạy dỗ tri thức cho Phạm Hồng Cư mà c̣n là người đă truyền cho Phạm Hồng Cư t́nh yêu với văn chương, với sách vở. Ngày ấy v́ quư Hữu Loan hiền lành, trong sáng, lại có chí học hành, ông bà Tham Kỳ đă coi Hữu Loan như con cái trong nhà.

Ông bà Bà Tham Kỳ cho Hữu Loan ở trọ ngay tại trong nhà mà không lấy tiền nhà, c̣n nhận Hữu Loan làm con nuôi. Khi Hữu Loan bị ốm, bà Tham Kỳ cho người chăm sóc rất tận t́nh. T́nh cảm giữa Hữu Loan và gia đ́nh ông bà Tham Kỳ đă gắn bó keo sơn ngay từ ngày đó.

Trung tướng Phạm Hồng Cư kể rằng, khi em gái ông bắt đầu lớn lên, cũng là lúc 3 anh em trai ông thoát ly đi cách mạng, nên chuyện t́nh duyên của Hữu Loan và em gái, ông không được chứng kiến.

Đám cưới của em gái, 3 anh em trai ông cũng không được tham dự. Những câu chuyện về người em gái đoản mệnh của ḿnh với Hữu Loan, sau này ông được biết là qua lời kể của người thân trong gia đ́nh và qua những câu chuyện do Hữu Loan tâm sự.

Khi Hữu Loan về làm gia sư cho gia đ́nh ông Lê Đỗ Kỳ, cô con gái Lê Đỗ Thị Ninh của hai ông bà mới là một cô bé 8 tuổi nhút nhát, c̣n Hữu Loan đă là một người thanh niên 24 tuổi. Lần đầu gặp Hữu Loan, Lê Đỗ Thị Ninh đúng núp sau lưng mẹ, mẹ phải dỗ dành măi mới dám thẽ thọt nói: “Em chào thầy ạ!”.

Lê Đỗ Thị Ninh là một cô bé có gương mặt xinh xắn, tính t́nh nền nă, dịu dàng và sống rất suy tư, t́nh cảm. Nhưng v́ khi đó Hữu Loan đă lớn tuổi, c̣n Lê Đỗ Thị Ninh mới chỉ là một cô bé, nên t́nh cảm nhà thơ dành cho cô học tṛ nhỏ của ḿnh lúc đó chỉ giống như t́nh yêu của một người anh trai với một người em gái.

Sau này, khi rời khỏi Thanh Hóa đi làm cách mạng, trở về quê hương xứ Thanh, thấy người em gái năm nào đă vụt lớn thành thiếu nữ, Hữu Loan mới bắt đầu nhận ra t́nh cảm đặc biệt của ḿnh dành cho người em gái ấy.

Gia đ́nh ông bà Tham Kỳ ngày đó giàu có, người giúp việc chẳng thiếu, nhưng bao giờ cô học tṛ Lê Đỗ Thị Ninh cũng là người giặt quần áo cho thầy giáo Hữu Loan. Có lần nhà thơ Hữu Loan được cô học tṛ nhỏ của ḿnh đưa lên đồi sim và hái tặng cho cả một mũ quả sim.

Khi đó dù chưa có t́nh cảm đặc biệt với cô học tṛ bé bỏng của ḿnh, nhưng buổi đi dạo trên đồi sim tím giữa buổi chiều xứ Thanh năm ấy sau này luôn trở thành một phần kư ức đặc biệt trong ḷng nhà thơ Hữu Loan.

Một trong những điều khiến nhà thơ Hữu Loan vô cùng yêu quư cô học tṛ nhỏ của ḿnh là v́ tuy là tiểu thư nhà giàu, nhưng Lê Đỗ Thị Ninh sống rất giản dị, khiêm tốn. Từ bé, cô đă không thích mặc áo lụa xoa hoa, mà chỉ thích mặc áo vải giản dị.

Khi gia đ́nh về sống ở thôn Thị Long, huyện Nông Cống, Thanh Hóa, chính Lê Đỗ Thị Ninh là người cáng đáng việc cơm nước, giặt giũ, ruộng đồng, cáng đáng nhiệm vụ chăm sóc mẹ cha thay 3 người anh lớn đi theo cách mạng.

Lê Đỗ Thị Ninh tuy hiền lành, nhút nhát, nhưng lại là cô học tṛ thông minh, sáng dạ, thầy dạy đến đâu biết ngay đến đó. Trong những buổi học, Lê Đỗ Thị Ninh thường đưa ra những câu hỏi khó khiến đôi khi chính thầy giáo Hữu Loan cũng cảm thấy bối rối.

Sau một thời gian làm gia sư ở gia đ́nh ông bà Tham Kỳ, Hữu Loan rời khỏi Thanh Hóa một thời gian rất dài để đi theo cách mạng.

Ngày Hữu Loan ra đi, cô bé Lê Đỗ Thị Ninh c̣n là cô học tṛ 8 tuổi, đứng tiễn thầy giáo ở con đê đầu làng và nhè nhẹ đưa bàn tay lên vẫy chào tạm biệt.

8 năm sau, khi Hữu Loan quay trở lại Thanh Hóa, tiện dịp về thăm ông bà Tham Kỳ, t́nh cờ gặp Lê Đỗ Thị Ninh cũng chính ở con đê ấy, ông đă giật ḿnh nhận ra người em gái của ḿnh năm nào nay đă thành thiếu nữ.

Những nét trẻ con trên gương mặt người em gái ấy đă biến mất, thay vào đó là những nét đẹp thanh xuân con gái. Đó là lần đầu tiên Hữu Loan cảm thấy rung cảm trước vẻ đẹp của cô thiếu nữ Lê Đỗ Thị Ninh.

(Kỳ II: Kư ức đặc biệt trong “Màu tím hoa sim” )

* Hương Thảo Nguyên



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 nguoihaiduong
 member

 REF: 632992
 06/05/2012

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Kư ức đặc biệt trong ’Màu tím hoa sim’ (II)

- Nhà thơ Hữu Loan giờ đă đi về cơi vĩnh hằng. Sau những năm tháng nhiều thăng trầm, sóng gió của cuộc đời ḿnh, ông đă được b́nh yên măi măi. Nhưng những người ở lại, như Trung tướng Phạm Hồng Cư, như nhiều độc giả yêu mến bài thơ “Màu tím hoa sim” sẽ c̣n nhớ măi câu chuyện về người trai thời chiến với “người em gái nhỏ hậu phương” – một câu chuyện t́nh đẹp nhưng buồn bă ở miền quê xứ Thanh năm ấy.


Một mối t́nh buồn màu sim tím

Từ khi Lê Đỗ Thị Ninh c̣n bé, bà Tham Kỳ đă có ư gả Lê Đỗ Thị Ninh cho Hữu Loan. Biết được ư định đó của cha mẹ, lại mến sự thông minh và tính cách khảng khái của Hữu Loan, nên dường như ngày từ bé, cô Lê Đỗ Thị Ninh đă coi Hữu Loan như người thương của ḿnh.

V́ vậy, cái lần đón Hữu Loan trở về sau nhiều năm không gặp, cô đă có sự e ấp, ngượng ngùng của một thiếu nữ vừa chớm biết yêu. Tuy nhỏ tuổi nhưng Lê Đỗ Thị Ninh cũng sớm bộc lộ khí chất của ḿnh.

Trong phong trào Tuần lễ Vàng, khi nghe Hữu Loan đứng lên đọc một bài diễn văn kêu gọi đầy xúc động, Lê Đỗ Thị Ninh đă bước lên phía trước và tháo chiếc ṿng vàng trên tay để tặng cho chính phủ.

Tuy đă có t́nh cảm với Lê Đỗ Thị Ninh, nhưng nghĩ về khoảng cách tuổi tác nên khi đó Hữu Loan không hề dám mơ tưởng chuyện xa xôi hơn. Ông tiếp tục rời Thanh Hóa đi kháng chiến, làm chính trị viên tiểu đoàn ở Đại đoàn 304 của Tướng Nguyễn Sơn.

Trong số những người cùng đơn vị của ông ngày ấy có một người là họ hàng với gia đ́nh ông bà Tham Kỳ. Ông bà Tham Kỳ đă nhờ người em họ này gián tiếp gợi ư với Hữu Loan về ư định vun vén của ông bà cho Hữu Loan và con gái ḿnh.

Được sự đồng ư của gia đ́nh ông bà Tham Kỳ, Hữu Loan trở về Thanh Hóa làm đám cưới. Đám cưới của Hữu Loan và Lê Đỗ Thị Ninh diễn ra vào ngày 6/2/1948. Trung tướng Phạm Hồng Cư kể, tuy là con gái gia đ́nh giàu có, nhưng em gái ông lại tổ chức một đám cưới hết sức giản dị.

Lẽ ra với điều kiện của gia đ́nh, Lê Đỗ Thị Ninh có thể có một đám cưới long trọng hơn, nhưng khi Hữu Loan ở đơn vị về, biết thời gian ông được nghỉ phép không lâu, lại không muốn tổ chức rườm rà, cô gái 17 tuổi Lê Đỗ Thị Ninh nói với chồng chưa cưới: “Quan trọng là ḿnh thương nhau”.

V́ thế trong ngày cưới, cô “không đ̣i may áo mới”, mà chỉ mặc chiếc áo vải vẫn mặc ngày thường. Trong đám cưới ấy, vật trang trí sang trọng nhất là một b́nh hoa cưới, với những bông hoa sim tím mà cô dâu yêu thích được hái về từ trên đồi.

Lê Đỗ Thị Ninh rất trân trọng nhà thơ Hữu Loan. Cô vẫn gọi đùa Hữu Loan là “anh chồng độc đáo”. H́nh ảnh cô dâu “cười xinh xinh bên anh chồng độc đáo” sau này trở thành một trong những kư ức đẹp nhất cuộc đời nhà thơ Hữu Loan.

2 tuần nghỉ phép sau ngày cưới, Hữu Loan quay trở lại đơn vị. Trước ngày ông đi, người vợ trẻ của ông đă dành trọn một đêm may lại cho chồng tấm áo. Không ngờ đó là lần cuối cùng cô được may áo cho người chồng mới cưới của ḿnh.

3 tháng sau, vào một buổi chiều không thể buồn hơn buổi chiều hôm ấy, Hữu Loan nhận được tin người vợ mới cưới của ông đă qua đời. Lê Đỗ Thị Ninh – người vợ trẻ của ông đă mất khi đi giặt ở con sông ven thôn Thị Long.

Ngày hôm đó nước lũ từ trên núi tràn về. V́ cố với một chiếc áo bị trôi ra giữa ḍng mà người con gái trẻ tuổi mới sống cuộc đời làm vợ chưa lâu ấy đă chết đuối. Nhà thơ Hữu Loan trở thành góa vợ chỉ sau ngày cưới ít lâu.

Ngày về viếng mộ người vợ trẻ của ḿnh, Hữu Loan đă lấy chiếc b́nh hoa ngày cưới để làm b́nh hương cắm hoa lên mộ vợ.

Sau này ông vẫn thường hay về đồi sim ở Thanh Hóa, nơi ông có những kỉ niệm đẹp thời xa xưa với người vợ hiền của ḿnh, để nhớ về một bóng h́nh người thương đă măi là hoài niệm.

Bài thơ “Màu tím hoa sim” – được Hữu Loan viết ra chỉ trong 2 tiếng đồng hồ. Bài thơ giản dị, câu từ mộc mạc, nhưng man mác nỗi buồn mất mát của ông khi mất đi người phụ nữ của cuộc đời ḿnh.

Có lẽ chính v́ cảm xúc thực sự trong bài thơ ấy, mà bao năm qua, bài thơ vẫn làm xúc động bao thế hệ độc giả, cũng là bài thơ được phổ nhạc nhiều nhất với 7 lần được các nhạc sĩ phổ nhạc thành những bài hát khác nhau.

Nhà thơ Hữu Loan giờ đă đi về cơi vĩnh hằng. Sau những năm tháng nhiều thăng trầm, sóng gió của cuộc đời ḿnh, ông đă được b́nh yên măi măi.

Nhưng những người ở lại, như Trung tướng Phạm Hồng Cư, như nhiều độc giả yêu mến bài thơ “Màu tím hoa sim” sẽ c̣n nhớ măi câu chuyện về người trai thời chiến với “người em gái nhỏ hậu phương” – một câu chuyện t́nh đẹp nhưng buồn bă ở miền quê xứ Thanh năm ấy.

Màu tím hoa sim

Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng đang xanh.

Tôi người vệ quốc quân
Xa gia đ́nh
Yêu nàng như t́nh yêu em gái
Ngày hợp hôn
Nàng không đ̣i may áo cưới
Tôi mặc đồ quân nhân
Đôi giày đinh
Bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
Bên anh chồng độc đáo.

Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến chinh
Mấy người đi trở lại
Lỡ khi ḿnh không về
Th́ thương
Người vợ chờ
Bé bỏng chiều quê…

Nhưng không chết người trai khói lửa
Mà chết người em gái nhỏ hậu phương
Tôi về
Không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc b́nh hoa ngày cưới
Thành b́nh hương tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
Ngắn chưa đầy búi
Em ơi
Giây phút cuối
Không được nghe nhau nói
Không được trông nhau một lần.
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
Áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
Mỗi lần
Đèn khuya
Bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
Ngày xưa….

Một chiều rừng mưa
Ba người anh từ chiến trường Đông Bắc
Biết tin em gái mất
Trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông.
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nh́n ảnh chị
Khi gió sớm thu về
Cỏ vàng chân mộ chí.
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
Tím chiều hoang biền biệt
Nh́n áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa:
“Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu…”.



* Hương Thảo Nguyên



 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network