Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT

Sponsored links


Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Thắc mắc, góp ư >> Sống trong tinh thần phân biệt (sống với cực đoan)

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 thayghet
 member

 ID 75018
 03/09/2013



Sống trong tinh thần phân biệt (sống với cực đoan)
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Sống trong tinh thần phân biệt (sống với cực đoan)
Càng phân biệt/so sánh (sống trong lưỡng cực tốt/xấu) thì càng mất tự tin, thấy mình còn yếu kém về mặt nầy hay mặt nọ, đâm ra rụt rè, mang mặc cảm thua thiệt, không dám tiếp xúc, tự kỳ thị, cô lập, cách biệt mình với môi trường xung quanh, thấy mình không giống ai, toàn là yếu kém, không làm được việc gì hết.
Thực sự không phải như vậy, cảm nhận tự ti làm cho bản năng mình yếu đi ; Sức mạnh không thể cầu xin từ bên ngoài, nơi cha mẹ, bạn bè... hay là thần linh đi chăng nữa; Sức mạnh đó luôn có trong chính mình, từ quan niệm sống của mình. Chưa làm mà đã sợ không làm nỗi, thì chắc chắn là không làm được rồi, dĩ nhiên là người nào việc đó, không thể làm những việc mình chưa có khả năng làm được. Tự ti hay tự tôn dều làm con người mình co cụm lại, tự rào cảng, tự mình cô lập mình
Khi không còn so sánh/phân biệt thì mình thấy mọi người như nhau, từ trẻ tới già, từ nam tới nữ, nghề nào cũng có giá trị như nhau.....không còn lo sợ, sống bình an, vui vẽ với mọi người và hiểu rằng THỜI GIAN luôn mang cái MỚI, sinh khí cho mình, cho mọi người, mọi nơi, mọi lúc... mà chỉ có những người nào cảm nhận nó, mới biết được, khi nó đi rồi mới tiếc,.... không có gì mãi mãi, do đó càng tiếp xúc, va chạm với cái Mới thì trí óc con người càng tăng trưởng, đó là sự thực luôn xảy ra từ trẻ tới già.
Như vậy cái Mới từ đâu đến, thật sự nó luôn có trong tri thức của nhân loại từ ngàn xưa cho đến nay, ở trong mọi người đã có sẳn một kho tàng chưa phát hiện, thiên tài hay thiên tai cũng từ trong đó.
Vì bản năng tò mò, cái Mới bao giờ cũng làm bạn ham hở, háo hức, năng động lên ? cái cũ nhai hoài chỉ còn là bã xác cần nhổ ra.
SÁNG TẠO là học hỏi từ mình, tự phát huy chính mình ra, học lại từ người khác, thầy/bạn.... thì chỉ là được móm để nhai lại; nó chỉ cần cho lớp người chưa ý thức mình trưởng thành, dù là có tuổi.
Học đường chỉ giúp chúng ta tập đi, tập suy nghĩ với những thí dụ đã được đơn giản hóa cho dể hiểu, dề nhớ (sự thật ngoài đời phức tạp hơn nhiều, có nhiều thông số không hiểu được) nó giúp chúng ta một ít nhiên liệu để khởi động sự nhận thức, còn việc tăng trưởng nhận thức của mình là phần việc của mỗi người. Vì vậy có những người trong trường, học rất giỏi, nhưng ra đời thì thất bại, bởi vì trí óc họ không còn thực phẩm để sống hay tăng trưởng, cùng lắm là trở lại làm giáo/giảng viên (lecturer)....Còn những người thành công ngoài đời thì sao, họ là những người vì bị/thích tiếp xúc,va chạm với cái Mới, tức là công việc/người/sách vỡ/tài liệu/ thông tin.....nên thành công hơn, cái Mới nằm trong công việc, mọi người, mọi ngày, mọi nơi... chính là thực phẩm của trí tuệ, nếu không có cái Mới, óc kể như chết, con người trở thành người máy không hơn không kém, cái Mới giúp óc con người năng động, tăng trưởng để đi đến Sáng tạo ra cái Mới hơn nữa.
Tại sao người phương Tây có nhiều sáng kiến hơn người phương Đông, dể hiểu thôi, bởi vì họ cho/tập con cái họ có tinh thần tự do, tự lập hơn, không bị gò bó quá nhiều vào khuông khổ của gia đình/học đường, mà coi nơi đó chỉ là cái nôi, để hướng dẫn con trẻ bước vào đời. Họ không đặt nặng chữ “Hiếu”, vì họ may mắn không có văn hoá Khổng Mạnh - Quân Sư Phụ, luôn đối xử với con mình như một người bạn, không quá kỳ vọng con mình phải như thế nầy hay như thế kia, đi theo con đường mình mong muốn/đặt để, họ tôn trọng ý kiến và sự chọn lựa của con mình, không xen vào cuộc đời của con mình, bởi vì nó có xen vào cuộc đời của chúng ta không, hảy công bằng và đối xử bình đẳng, vì con mình là một người bạn đến sau mình mà thôi. Không thể bắt người khác tôn trọng mình nếu mình không tôn trọng họ, lịch sự, tình thương cũng vậy.
Không tin vảo lời thầy không có nghĩa là không kính trọng thầy.
(Do not believe what your teacher tells you merely out of respect for the teacher).
Người phương Tây tiếp xúc/khám phá nhiều và trước, nên họ đi trước người phương Đông .....Họ cũng hiểu kỳ thị là tự cô lập mình và thử hỏi họ còn dám tiếp tục kỳ thị/tự tôn nữa không, nước Mỷ là một điển hình, trong một thế giới ngày càng gần lại.
Bây giờ, khoa học/kỹ thuật giúp chúng ta những phương tiện thông tin/di chuyển/liên lạc hiện đại, thế giới trong tầm tay, tiếp xúc dể dàng, cái Mới đến với mọi người, vấn đề là chúng ta có nắm bắt và chọn lọc cái Mới nào tốt nhất, hợp với mình, món ăn đã dọn sẳn tùy bạn chọn, kẻo ngộ độc nhé !!!
Còn cảm thấy Mới, tức là còn trẻ, ngược lại là già rồi, không tiếp thu được cái Mới nữa. Trẻ tức là Mới, Mới tức là Trẻ. Thời gian lúc nào cũng mang cái Mới, là nguồn sinh lực cho vạn vật, còn tận hưởng cái Mới qua thời gian là còn Sống phải không bạn ?
Nền văn minh nhân loại bắt đầu từ sự phân biệt một là một, chỉ có đúng hay sai ( yes or no), theo hay không theo, một nền văn minh gậy/gộc, chặt/chém, cơ bắp, đẩy/kéo nông nghiệp cổ truyền....cho đến khi nhân loại nhìn thấy không phải chỉ có một mà có hai (yes and no), có đúng và có sai, thì mới tìm ra điện từ, điện, điện tử, thông tin số.... và đang đi đến chỗ không có đúng và sai nữa, chân không (void)....
Đó là thế giới vật chất, văn minh khoa học/kỹ thuật tạo ra nhiều phương tiện, máy móc giúp con người bớt lao động khổ cực, nhưng còn tinh thần thì sao, chả nhẻ càng giàu có, con người không còn lo sợ hay khổ tâm. Cơ thể ít vận động thì cái đầu phải lo nghĩ nhiều hơn, nếu chúng ta sống theo tinh thần chỉ có đúng hoặc là sai tuyệt đối, thì sẽ rơi vào mặc cảm tự ti/tự tôn, tự mình bỏ tù mình; Bước lên một bậc, nếu chúng ta chấp nhận có đúng và có sai thì chúng ta cởi bỏ rào cảng xung quanh mình, bước ra mặc cảm tự ti/tự tôn, thoải mái, vương vai tiến bước, nhưng vẫn còn phân biệt đúng và sai..... Bước lên một bậc nữa, cho đến khi, coi như không có đúng và sai nữa, nó là như vậy, (giá trị là do con người gán cho, tự nó không có giá trị gì cả)... thì lúc đó thế giới đi vào không trung, con người không còn lo âu phiền não nữa.
Bạn và tôi đang ở bậc thang nào ? và nhìn lại đất nước mình hiện ra sao? Cách đây hơn 300 năm, chúng ta khác người Nhật ở chỗ không cảm nhận cái Mới, và bây giờ, thế giới đang thu hẹp lại rồi mà vẫn chưa cảm nhận được cái Mới, âu cũng là bản sắc dân tộc.....
Tóm lại, Thời gian luôn mang lại Cái Mới, trẻ trung đến cho mọi người; tiếp xúc, giao tế qua tài liệu, công việc, tìm tòi Cái Mới sẽ nẩy sinh nhiều sáng kiến lạ, và nếu sống kỳ thị, cực đoan tức là tự cô lập mình ?
TB: Trong toán học/ khoa học/kinh doanh... hiện nay, chữ Nếu... Thì (if ... then) lập đi lập lại rất nhiều lần (looping) để có nhiều sự lựa chọn (options), đó là dạng Nguyên Nhân/Hậu Qủa; Duyên/Nghiệp, bạn có thích có nhiều thứ để chọn? Bạn thử áp dụng đi.
Chúc bạn gặt hái kết quả tốt.
Thân ái,
TT.



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 anhhoanhat
 member

 REF: 651587
 03/12/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

NHỮNG QUỐC GIA TỰ KỶ: Đều là những quốc gia sao chép mô h́nh XHCN của Liên Xô cũ, nên cùng mắc chung căn bệnh với các triệu chứng chậm phát triển: khó ḥa đồng, chỉ thích chơi 1 ḿnh (ngăn sông cấm chợ). Rối loạn phát triển, tương tác xă hội kém (tập trung bao cấp) hạn chế mọi mặt, Có những hành vi cứng nhắc, dập khuôn, lập đi lập lại một cách vô nghĩa (ca ngợi, tự hào sảng, tự sướng v.v..)

Kém hiểu biết bản thân và môi trường xung quanh, thường cứng nhắc trong tư duy, thường gặp khó khăn để hiểu và tự điều chỉnh khi có sự thay đổi, thường đi theo một con đường nhất định, thường ăn một vài loại thức ăn nhất định (cơm độn, bánh ḿ...). Nói chung là chế độ tem phiếu. Nếu có thay đổi, lập tức phản ứng mạnh để chống lại sự thay đổi.

Không đơn giản là các vị lănh đạo các quốc gia đó có muốn THAY ĐỔI hay không... muốn thoát ra khỏi bế tắc hay không... bởi vấn đề ở đây là KỸ NĂNG. V́ bạn chỉ được đào tạo kỹ năng để phục đảng với cơ chế tập trung bao cấp, nhưng để khỏi bệnh th́ phải áp dụng cơ chế thị trường, cần kỹ năng đa dạng, phục vụ lợi ích nhân dân.

Chính v́ không có kỹ năng đó, nên phải cần người Mỹ giúp, bởi họ có kỹ năng đó... Cho thấy: THIẾU KỸ NĂNG th́ dù có muốn khoát ra khỏi hoàn cảnh bế tắc cũng không được, nên chỉ c̣n cách duy nhất là tận dụng sự giúp đỡ từ bên ngoài và người Mỹ là thích hợp nhất.

Một cách tŕnh tự các nước nối đuôi nhau từng bước thoát ra khỏi bế tắc đều có khoảng cách trước, sau, trên dưới khoảng 10 năm và đều được tác động tích cực bởi người Mỹ giúp họ giải thoát... từ LX thoát ra trước TQ là 10 năm, rồi VN sau TQ 10 năm, tiếp đến là CuBa > Triều Tiên... Là những quốc gia có những hiện tượng phát bệnh tương đồng:

Từ khủng khoảng chính trị đến nạn đói > nạn tham nhũng > nạn tín dụng > nạn chứng khoán > nạn khối quốc doanh > nạn bần cùng hóa > nạn bất b́nh đẳng > nạn loạn kỷ cương...

Cho thấy các nước có bệnh giống nhau, dùng thuốc giống nhau và cùng trải qua các phản ứng tương tự, liên quan đến quá tŕnh tiến hóa trong tự nhiên. Các giai đoạn phát triển liên quan đến đặc điểm địa lư, vùng miền, lănh thổ, trường sinh học, phong thủy, khí số, vận nước... quá tŕnh phát triển tư tưởng của loài người cũng vậy, luôn gắn với quá tŕnh tiến hóa trong tự nhiên.

Biểu hiện rơ nhất là tự cô lập với thế giới bên ngoài, chối bỏ thế giới, dẫn đến bế tắc, muốn thoát ra th́ phải chống lại bản thân, vượt qua chính ḿnh để ḥa nhập với thế giới. Bởi chúng ta không thể tự cô lập ḿnh thành 1 ốc đảo, tự tách ḿnh khỏi thế giới mà chúng ta đang chung sống, mà phải ḥa nhập với ḍng chảy của thế giới.


 

 thayghet
 member

 REF: 651607
 03/12/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cám ơn anhhoanhat đã cho một cái nhìn tổng quát về quốc nạn của “NHỮNG QUỐC GIA TỰ KỶ” tự sướng,...căn bệnh và cách giải thoát, theo chu trình tiến hoá.
Nếu tính từ nhà Nguyễn (Năm 1862, Tự Đức kư hiệp ước nhượng Sài G̣n và ba tỉnh lân cận cho Pháp) đến nay ( 2013), hơn 150 năm, nước VN hầu như bị cô lập với thế giới bên ngoài bằng: bế môn tỏa cảng, chiến tranh, cấm vận...không có cơ hội để hoà nhập vào dòng chảy của thế giới thì làm sao phát triển được !,
Các nước lân bang như Hong kong, Đài Loan, Nam Hàn, Phi Luật Tân, Thái Lan, Mã lai, Singapore, Nam Dương kể cả các nước lớn như Mỹ,Tàu, Nga đều hưởng lợi trên chiến tranh VN, xương máu người Việt, để phát triển kinh tế, võ khí, ổn định chính trị...họ có thương xót, cám ơn chúng ta hay tiếp tục chà đạp và khinh miệt chúng ta, Nếu chúng ta không ý thức điều đó, nâng cao dân trí để tự cường thì thế hệ sau và nhiều thế hệ nữa tiếp tục lao tù, đổ máu trên mảnh đấrt hình cong chữ S.
Chúc anh vui và khoẻ để anh em có được những bài hay từ anh.
thân mến,
TT.


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network