Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT

Sponsored links


Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Con dốc bên đời .

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 phovang11
 member

 ID 72929
 07/31/2012



Con dốc bên đời .
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Con dốc bên đời.

Tặng cô giáo V.H. và những cô giáo vùng xa.


Rồi tôi cũng thật sự chấm dứt đời sinh viên với những buồn vui và nhiều kỷ niệm khó phai bằng buổi lễ Tốt nghiệp.

Hôm đó, tôi không hiểu lòng tôi vui hay buồn. Vui vì dù sao mình cũng đã hoàn thành ước nguyện, học xong Đại Học Sư Phạm để có thể trở thành một cô giáo, nối nghiệp Mẹ như hai mẹ con đã từng nhắn nhủ cho nhau từ ngày Mẹ còn sống. Hay buồn vì từ đây sẽ không còn những chuỗi ngày vui tươi, nhí nhảnh dù đời sinh viên xa nhà cũng không dễ dàng gì. Nhưng có lẽ, tôi buồn nhất là vì tôi sắp sửa phải rời xa mãi mãi mối tình đầu của tôi, một mối tình đẹp thời sinh viên nhưng lại kết thúc bằng một lý do chẳng phải lổi của người trong cuộc. Cuộc đời sao lắm tình cờ thế ! Tại sao tôi lại gặp và yêu một người sắp phải đi xa, gia đình người ấy cũng chẳng muốn nhìn một cô bé mồ côi, nghèo hèn như tôi bằng chút ánh mắt thiện cảm .

Có lẽ số phận tôi vậy ! Mẹ tôi đã mất, Ba tôi đã có vợ khác, từ lúc Mẹ tôi còn sống, và ông hầu như chẳng ngó ngàng gì ́đến tôi đã từ lâu. Và nay, tình yêu đầu đời của tôi cũng chắp cánh bay xa như cánh én muộn màng cuối mùa xuân ảo vọng.

Tôi thật sự muốn chạy trốn không gian nơi này. Con đường Nguyễn Văn Cừ cây cao bóng mát dẫn đến trường buổi sáng vấn vương nắng sớm, ghế đá Tao Đàn âm vang một thủơ, đêm hẹn hò rộn rã lòng ai, đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ, thoáng ưu tư bóng ngã đêm dài...

Giã từ tất cả, từ nay tôi bước vào một cuộc đời khác, tôi sẽ là một cô giáo đứng trên bục giảng, một ước mơ từ nhỏ của tôi. Tuy học ở Sài Gòn, nhưng giờ tôi lại muốn về dạy ở Đà Lạt, nơi tôi sinh ra và lớn lên. Tuổi thơ tôi đã trải qua với thông reo, đồi núi chập chùng gió lộng, với những căn nhà chập chờn ẩn hiện trong sương mù ... Với tôi, Đà Lạt bao giờ cũng là một niềm yêu thương dạt dào :

Nhớ về Đà Lạt chiều sương
Con đường dốc nhỏ còn vương hương nồng
Trên đồi ai mãi ngóng trông
Thông reo vi vút, bóng hồng mờ xa

Ở đây, tôi còn bạn bè thời niên thiếu, tối tối thường rủ nhau đi ăn bún bò quán bà Dần sau chợ Đà Lạt, hay bữa nào khá vốn một chút thì làm sang ra Thanh Thủy nhâm nhi cà phê nghe violon réo rắc lướt trên mặt hồ đêm . Một "thành phố buồn" đúng nghĩa với tôi, nhưng tôi vẫn yêu thương, ôm ấp Đà Lạt như một người tình xa, dù ngày nay, đã có khá nhiều thay đổi so với thời tôi học Trung học, đã có cả cáp treo băng qua đồi thông để tới Trúc Lâm Thiền Viện, mà ngày trước chúng tôi phải đi vòng khá xa.

Căn nhà của Mẹ tôi trên đường Ngô Quyền,giờ đã là nhà của tôi, vẫn còn đó. Tôi đã cho thuê trong những năm học ở Sài Gòn nhưng vẫn giữ lại một phòng cho những lúc muốn về nhà. Bà ngoại tôi cũng đã mất sau mẹ tôi vài năm, tôi chỉ còn một ông Bố là người thân duy nhất ở cùng thành phố nhưng sao cách xa vời vợi .

Tôi đã tham gia vào cuộc thi chọn Giáo viên của Sở Giáo Dục Tỉnh với nguyện vọng được dạy ở Đà Lạt. Tôi thật ngây thơ, cứ nghĩ rằng tôi có hộ khẩu ở Đà Lạt, tốt nghiệp hạng Giỏi thì có lẽ sẽ được dạy ở Đà Lạt. Nhưng tôi đã lầm, người quen của tôi cho tôi hay rằng, muốn được " trụ" ở Đà Lạt, thì một người như tôi, không có mối quen biết gì lớn thì phải có thủ tục đầu tiên khá nhiều, vượt quá khả năng của tôi.

Thôi ! Tôi cũng đành chấp nhận, phải sao thì chịu vậy, biết làm gì hơn ?
Cuối cùng, tôi được phân công tác về dạy tại một trường Trung Học Phổ Thông ở Huyện Bảo Lâm, cách Thị Xã Bảo Lộc vài chục cây số, đây là một huyện vùng xa. Tôi tự an ủi, thôi dạy đâu cũng là dạy (còn hơn là mất dạy! ), cố gắng vài năm rồi sẽ tìm cách xin về Đà Lạt, dù sao cũng còn đỡ hơn là ở các huyện Đạ Oai, Đạ Tẻ...

Năm đầu tiên về trường, tôi dạy môn Tiếng Anh khối 10. Công việc chiếm nhiều thì giờ nhất là soạn giáo án, các giáo viên thì phải chia thành từng tổ. Tôi cũng ở trong tổ GV Tiếng Anh do một người khác làm tổ trưởng dù là bằng cấp và khả năng chuyên môn của người đó không hơn tôi, cũng không có gì để phàn nàn;

Mọi việc trôi qua bình thường. Khối lớp 10 ở đây, nhiều em học sinh đã lớn, có em đang học thì đến chào cô em đi lấy chồng (trong khi cô vẫn đang ế! ). Năm đó, tôi là chủ nhiệm lớp 10 C. Trong lớp học, đa số các em đều ngoan, nhưng cũng có vài em nghịch phá, trong đó có một em tên Lan, hay có vẻ cầm đầu phá phách, nên đã có biệt danh là Lan "phá'. Có nhiều lúc, em tỏ ra ương ngạnh và thách đố tôi ra mặt. Tôi cũng có lúc giận, nhưng rồi tôi hiểu đó là một em có cá tính mạnh mẽ, nếu em đi đúng đường thì khi ra đời những người như vậy lại có khả năng thành công rất cao.

Phải nói, dạy học thì ở đâu cũng là dạy, nhưng thật ra mức độ công việc mỗi nơi mỗi khác nhau. Có đứng trên bục giảng rồi mới thấy thương thầy cô của mình ngày trước hơn. Ở các thành phố lớn, học sinh có trình độ đều và khá hơn nên việc tiếp thu cũng dễ dàng hơn. Còn ở các vùng xa thì việc làm sao cho các em hiểu, nhớ được bài không phải là một việc dễ dàng, vì thường là các em đã yếu căn bản từ dưới lên. Cũng giống như làm ruộng, gieo cấy trên một đám ruộng phì nhiêu sẽ dễ dàng hơn nhiều so với gieo lúa trên một thửa ruộng cằn cỗi, phải chạy tìm đủ loại phân bón mà kết quả chưa chắc đã ̣được như mong đợi.

Rồi cũng qua năm học đầu tiên ở trường huyện. Đời sống ở đây tuy đạm bạc nhưng bù lại, tôi có được những giây phút thân thương với những em học trò. Ngày Nhà Giáo, ngày Tết...các em đến thăm tôi với những bông hoa trong vườn nhà, những chiếc bánh chưng, bánh tét...mà chính các em đã cùng chung sức làm cho tôi. Mỗi lần như vậy, tôi cảm thấy rất được an ủi, niềm vui lại ̣đến trong tôi trong những tháng ngày hắt hiu phố huyện .

Năm sau, tôi được chuyển lên dạy khối 11. Thật là tôi có duyên với lớp 11C, tức là 10C năm trước, cũng vẫn những khuôn mặt đó, năm nay chúng tôi lại gặp nhau. Lan "phá" thì vẫn phá, học thì cũng không tệ, nhưng vẫn tánh nào tật nấy, nhiều khi tôi cũng phát mệt với em.

Lại một năm nữa trôi qua với vui buồn cùng học trò. Hè tôi về Đà Lạt thăm nhà và nghỉ ngơi đôi chút sau những tháng dài làm việc.

Rồi ngày khai trường lại đến. Năm này tôi lại chuyển lên dạy khối 12, cũng lại là duyên số, năm nay tôi lại làm chủ nhiệm lớp 12C.

Năm nay, lớp tôi làm chủ nhiệm hơi có vấn đề. Các em học có vẻ chăm và khá hơn, có lẽ vì là năm thi tốt nghiệp, nhưng trong lớp lại có hai nhóm ngầm chống đối nhau. Một bên là nhóm của Lan "phá", còn một bên là nhóm của Kim Thanh, một học sinh mới. Kim Thanh tuy là hoc̣ sinh mới, nhưng lại có một vị trí khá đặc biệt, em là con của Chủ tịch mới của huyện Bảo Lâm mới về nhậm chức. Tuy là một học sinh mới của lớp, nhưng vì có uy thế, phần lại lanh lẹ, nên Kim Thanh đã lôi kéo được một số bạn bè về phe mình. Tôi cũng đã nghe loáng thoáng vè những chuyện mâu thuẫn nhau giữa hai nhóm bạn cùng lớp nầy, tuy vậy cũng chưa có gì là quan trọng, cho đến một hôm ...

Cho đến một hôm. Tôi đang ở trong phòng giáo viên chờ vào tiết học đầu ngày, thì nghe ồn ào ngoài sân trường. Tôi bước ra xem, thấy Lan "phá" và Kim Thanh đang ghình nhau, tôi nghe tiếng Lan :

- Mầy tưởng mầy ngồi xế hộp thì ngon hả ?

- Ừ, ngon đó, rồi mầy làm gì tao ? Tiếng thách thức của Kim Thanh .

- Thèm lắm hả, xin đi tao cho ké. Kim Thanh lại bồi thêm.

- Xí, tham nhũng mà ra chứ làm gì có mà lên mặt !

Kim Thanh không chịu nổi nữa, lao vào Lan, Lan "phá" chỉ chờ có thế, hai em xoắn vào nhau, bỗng nhiên một tiếng "Á" vang lên, rồi hai người buông nhau ra,Kim Thanh ôm ngực lảo đảo,, máu loang đỏ thẩm xuống vạt áo dài. Lan "pha" đứng như trời trồng, mặt xanh mét, trên tay còn nắm chặt cây bút máy nhọn dính máu.

Hội Đồng Kỷ Luật của trường nhóm họp và ra quyết định đuổi học Lan "phá", tôi không biết là có sức ép từ đâu không, nhưng tôi, tôi nhứt quyết bênh vực cho Lan, không muốn chỉ vì một lỗi lầm mà em phải mất tất cả. Tôi đứng ra làm đơn xin bảo lãnh cho Lan và động viên Lan đến bệnh viện xin lỗi và thăm Kim Thanh. Lan cũng e ngại lắm, nhưng rồi em cũng đi với tôi đến bệnh viện. Khi nhìn thấy Kim Thanh trên giường bệnh, Lan ôm chầm lấy và bật khóc nức nở, Kim Thanh cũng nắm tay bạn, nước mắt chảy ra cùng nét sung sướng trên khuôn mặt xanh xao. Tôi thấy lòng mình lâng lâng, lén quay mặt để giấu đi khóe mi ươn ướt...

Sau sự việc đó, năm học lại tiếp tục một cách bình yên, rồi ngày thi Tốt nghiệp Phổ Thông đến. Tôi rất vui vì năm đó tỉ lệ các em đậu khá cao, Lan "phá" cũng đậu, và các em đã đãi tôi một bữa tiệc rất vui trước khi chia tay.

́******

" Ba năm qua, em trở thành thiếu phụ,
Ngồi ru con, như ru tình buồn ..."

Không phải ba năm như bài hát mà là tám năm từ ngày tôi về đây dạy , tôi mới có chồng và thành thiếu phụ. Chồng tôi đi làm xa, tôi thường ở nhà một mình ôm con sau giờ đi dạy, tuy nhà có một bà vú nuôi nhưng sao tôi vẫn thấy trống vắng. Chồng tôi sau thời gian đầu mặn nồng với tôi thì giờ đây, khi tôi đã có một đứa con, anh lại có vẻ xa cách tôi hơn. Mỗi cuối tuần về nhà, tôi thường thấy chồng tôi len lén nhắn tin cho ai đó. Cũng có khi tôi đặt dấu hỏi về sự thủy chung của anh, nhưng rồi thôi, tôi lại tự an ủi, mình vẫn có chồng, con mình vẫn có cha, có lẽ anh vì công việc thôi . Những buổi chiều ngồi ru con bên mái hiên nhà quạnh hiu tôi tự hỏi có phải đời tôi là một kiếp cô đơn như vầng mây tím cuối trời ? Tình yêu của tôi bây giờ là con thơ, tôi sẽ hạnh phúc khi nhìn con tôi lớn lên trên từng ngày tháng ...

******

Một ngày cuối tháng Tư, trên đường đi dạy về, con đường thân quen với những vườn trà, cà phê xanh ngát hai bên đường. Lòng tôi hôm đó cũng nhẹ nhàng vì được vào kỳ nghỉ lễ dài ngày, tôi và chồng con sẽ có dịp về Đà Lạt thăm nhà, nghỉ ngơi đôi chút. Khi xuống con dốc gần nhà, thấy một em học sinh đang loay hoay bên lề đường với chiếc xe đạp bị tuột sên.
Thấy tôi đến gần, em ngước nhìn tôi, ánh mắt như cầu khẩn một sự giúp đỡ, tôi đâu thể nào khước từ được, nắng trưa chói ngời những vệt nước sáng loáng trên con đường nhựa thẳng tắp. Tôi dừng xe lại vào trong lề đường, cẩn thận dời chiếc xe đạp của em vào bên trong rồi cùng giúp em sửa lại cái sên bị tuột. Em bé gái cho tôi biết em là học sinh lớp 5, trường em học cũng kế bên trường tôi. Khi tôi đã đặt được chiếc dây xe vào cho em, tôi và em cùng đứng lên, cả hai đêu mồ hôi nhỏ giọt trên trán giữa trưa hè nắng gắt. Tôi bỗng thấy một chiếc xe từ trên dốc lao xuống, nhanh và lạng quạng một cách không bình thường, tôi khiếp đảm nhìn chiếc xe lao thẳng vào chúng tôi, tôi nhào vào em bé và không còn biết gì nữa...

Những ngày trong bệnh viện thật dài, tôi bị chấn thương cột sống không đi lại được. Chồng tôi cũng không nghỉ phép được lâu, nên tôi chỉ còn một mình trong bệnh viện, nhờ vào sự giúp đỡ của những người thăm nuôi tốt bụng của những bệnh nhân khác. Tôi nhớ con nhưng không gặp được vì bệnh viện không cho trẻ em vào. Theo bác sĩ, tôi sống được đã là một phép lạ, còn vấn đề tôi có đi lại được hay không thì phải chờ thời gian vì cột sống của tôi bị tổn thương khá nghiêm trọng.

Rồi tôi cũng về nhà với chiếc xe lăn hai bánh, dù sao tôi vẫn còn được sống cạnh con tôi, tôi lại tự an ủi. Em bé bị nạn cùng tôi còn kém may mắn hơn tôi, em hiện giờ chỉ nằm và phải cần một số tiền lớn để có thể phẩu thuật trả lại sự đi đứng cho em.
Tôi đã đọc lại một bài báo cũ mà chồng tôi đã lưu lại với tựa : "Cán bộ ... gây tai nạn", theo bài báo thì những nhân chứng đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc khi lại gần người lái xe, người nầy đã nhờ một người đi đường chở khỏi hiện trường ngay lúc đó.

Đúng theo sự việc thì chúng tôi, tôi và em bé học sinh phải được bồi thường đúng theo mức độ thương tật. Nhưng từ ngày bị tai nạn, tôi và em chỉ được ̣đề nghị nhận một số tiền nhỏ không đáng vào đâu so với thương tật của chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi đã phải đem vụ việc ra nhờ tòa phân xử để trả lại sự công bằng .

Chúng tôi cũng đã nhờ Luật sư để giúp đỡ trong vụ kiện này, nhất là cho em bé. Cuộc đời em rồi sẽ ra sao nếu em không được chữa trị đến nơi đến chốn ?

Ngày ra phiên sơ thẩm ở Tòa án Huyện, có vài em học trò của tôi cùng những đồng nghiệp đến tham dự và ủng hộ tinh thần cho chúng tôi. Luật sư cũng đã cố gắng đòi hỏi sự công bằng cho chúng tôi. Nhưng, phiên tòa cuối cùng đã kết thúc không như chúng tôi mong đợi.

Đành là một tai nạn, nhưng vấn đề ở đây là người lái xe đã đổ lỗi cho chúng tôi để trốn tránh trách nhiệm. Không hiểu bàn tay phù phép nào đó đã làm cho vị trí của tôi và em bé đã thành ra ở ngoài đường nhựa, chứ không ở bên trong lề như sự thật của biên bản được làm tại hiện trường.

Tòa đã bỏ qua nhiều nhân chứng quan trọng, xử một phần lỗi về phía chúng tôi, và chỉ tuyên mức bồi thường không xứng đáng với thương tật mà chúng tôi đang gánh chịu.

Chúng tôi rất thất vọng nhưng không chịu bỏ cuộc, chúng tôi đã làm đơn kháng án và tin rằng sẽ tìm ra ánh sáng công lý.

Những ngày tiếp đó, luật sư lại đột ngột báo tin là không thể tiếp tục làm việc với chúng tôi nữa vì một lý do rất mơ hồ.

Tôi thật là tuyệt vọng ! Vì khả năng bị giới hạn, tìm một luật sư với chi phí cao thật là khó khăn cho chúng tôi trong lúc này. Có lúc, tôi đã nghĩ rằng chắc là mình đành phải buông xuôi thôi, nhưng nhìn con tôi, rồi nghĩ tới em bé bị thương tật, lòng tôi lại bồn chồn, ray rức...

Thời gian không còn nhiều nữa ! Đúng vào lúc tôi gần như tuyệt vọng thì một buổi tối, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người xa lạ. Người đó, xưng là nữ luật sư và nói rằng nếu tôi bằng lòng, thì cô sẽ giúp bênh vực cho chúng tôi vụ kiện nầy. Nghe giọng nói trẻ trung nhưng cương quyết, không hiểu sao tôi bỗng thấy tin tưởng người nữ luật sư nầy, mặc dù cô có cho tôi biết rõ rằng cô chỉ mới vừa được cấp bằng hành nghề không bao lâu ( *) . Vì thấy có nhiều uẩn khúc trong vụ án nầy nên cô muốn giúp chúng tôi với một chi phí rất là tượng trưng.

Tôi như người sắp chết đuối vớ được phao nên bằng lòng giao cô mọi việc. Cô cho biết sẽ liên lạc với luật sư cũ của tôi để tiếp nhận hồ sơ và tìm hiểu thêm. Cô thường nói chuỵên với tôi qua điện thoại hoặc email vì cô đang làm việc ở Sài Gòn, chưa thể gặp tôi được. Chỉ có một lần, cô hẹn về Bảo Lâm để gặp chúng tôi cùng những nhân chứng thì hôm đó, ba tôi bị bệnh nặng nên tôi phải về Đà Lạt gấp, không gặp cô được.

Những ngày sau đó, tôi ngạc nhiên thấy có nhiều bài báo đăng về vụ án tai nạn của chúng tôi xuất hiện : "Cô giáo bị tai nạn vẫn chờ công lý", "Vụ tai nạn còn uẩn khúc" ...Rồi có những phóng viên tìm tới chúng tôi, cộng đồng mạng cũng lên tiếng. Vụ của chúng tôi tưởng chừng đã rơi vào quên lãng bỗng nhiên lại được khơi dậy mạnh mẽ và nguồn dư luận đều ủng hộ chúng tôi.

Tôi suy nghĩ, ai đã làm tất cả những việc này ? Không ai ngoài cô luật sư trẻ, nhưng tại sao ? Tôi thật không có câu trả lời !

Sắp tới ngày ra Tòa Phúc thẩm ở Tòa án Tỉnh, vợ chồng tôi cùng gia đình em bé đã về Đà Lạt trước vài ngày chuẩn bị sẵn tinh thần, luật sư cũng đã dặn dò chúng tôi đầy đủ những gì cần thiết, chúng tôi chờ đợi với tâm trạng hồi hộp nhưng tự tin.

Sáng hôm đó, khi chúng tôi tới tòa án thì thật là bất ngờ : một số đông học trò cũ, mới của tôi vây quanh tôi với nhiều biểu ngữ nhỏ, " Trả sự công bình cho cô giáo chúng tôi', "Công lý cho mọi người"..., các em ̣đều trong đồng phục áo dài trắng vây quanh và hộ tống tôi vào bên trong tòa.

Hôm nay tôi mới gặp nữ Luật sư của chúng tôi, cô còn trẻ, khuôn mặt sắc nét với đôi mắt như có chút gì tinh nghịch sau cặp kính cận, bỗng dưng tôi có cảm giác tôi đã gặp đâu đó trong tiềm thức của tôi.

Phiên tòa bắt đầu.

Lần nầy, Viện Kiểm Sát cũng không truy tố người lái xe vì cũng không có thêm điều gì mới. Luật sư bên bị đơn cũng đưa ra những luận cứ bào chữa như lần trước, căn cứ theo biên bản hiện trường thì chúng tôi đã có phần lỗi khi dừng xe trên đường bên dưới con dốc nên người lái xe đã không kịp phản ứng dừng hay né tránh.
Đến phiên bào chữa của luật sư chúng tôi. Luật sư của chúng tôi đã nêu ra khoảng cách 30m từ đầu dốc đến chỗ xảy ra tai nạn là khoảng cách đủ để một người lái xe với một tốc độ bình thường có đủ thời gian để thắng xe hoặc là né tránh. Nếu người lái xe không thể né tránh có thể là vì những lý do sau :
- Chạy quá nhanh.
- Lái xe trong tình trạng mất kiểm soát, ví dụ như đã uống rượu bia.

Và khi người lái xe nói rằng anh ta vẫn bình thường khi lái xe, cô nữ luật sư đã xin Tòa cho phép một nhân chứng vào. Khi người này bước vào, nét lo âu xuất hiện rõ trên khuôn mặt người lái xe. Đó chính là người chạy xe máy đã chở người lái xe gây nạn đi khỏi hiện trường. Nhân chứng nầy xác nhận đã nghe mùi rượu nồng nặc từ người lái xe hơi.

Luật sư bên bị đơn vẫn cho rằng vì tôi và em bé ở trên đường nên người lái xe không kịp né tránh. Luật sư của tôi lúc đó đã hỏi tôi và em bé xác nhận vị trí của chúng tôi như thế nào khi xảy ra tai nạn, rồi cô xin Tòa cho một nhân chứng sau cùng vào.

Nhân chứng vào, một số người trong phòng xử ồ lên một tiếng. Đó là một người cảnh sát trẻ, trên tay anh có cầm một xấp giấy. anh chính là người đã làm biên bản vụ tai nạn này. Anh xác nhận vị trí của chúng tôi là bên trong lề đường, sau đó đưa cho Tòa xem hồ sơ biên bản gốc anh còn lưu lại được.

Vụ án đã kết thúc với phần thắng về phía chúng tôi, người lái xe chấp nhận bồi thường mọi chi phí y tế cho chúng tôi để điều trị thương tật.

Khi phán quyết của Tòa vừa xong, tôi chưa kịp mừng thì đã thấy một cô gái tiến lại gần tôi và nói:

- Em chúc mừng cô.

Ngồi trên chiếc xe lăn tôi nhìn lên, dáng cô gái ngờ ngợ quen, rồi tôi cũng nhận ra.

- Ủa! Kim Thanh, em cũng có mặt đây sao ?.

Kim Thanh cười :

- Em chúc mừng cô rồi giờ em sẽ xin cô chúc mừng em đó nha!

Rồi Kim Thanh quay mặt ra sau khẽ gật đầu, người nhân chứng cảnh sát lúc nãy, tiến lại gần chào tôi. Tôi chưa kịp nói cám ơn anh ta thì Kim Thanh đã trao vào tay tôi một tấm thiệp màu hồng.

- Mời cô dự đám cưới tụi em .

Kim Thanh vừa nói vừa nắm tay anh cảnh sát. Tôi thật là bất ngờ và cảm động, nhưng chưa hết, cô nữ luật sư lúc này mới lại bên tôi, tôi ôm chầm lấy cô, không biết nói gì nữa. Cô chỉ cười và lặng lẽ gỡ đôi mắt kính ra khỏi khuôn mặt, rồi dịu dàng hỏi tôi :

- Cô, cô biết ai đây không ?.

Tôi giật mình, nhìn khuôn mặt thanh với nét tinh nhanh, rắn rỏi, tiềm thức tôi trở về, tôi la lên :

- Trời ! Có phải...

- Đúng rồi, Lan 'phá" đây cô ơi !

Ngoài trời, nắng dìu dịu, có tiếng chim hót đâu đây...



* Chú thích; Ở Việt nam , tốt nghiệp Luật khoa xong, phải qua một khóa đào tạo Luật sư trong 6 tháng, sau đó phải vào thực tập trong một văn phòng luật sư trong 18 tháng. Hết thời hạn đó thì mới có thể được cấp giấy phép hành nghề luật sư.



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 phovang11
 member

 REF: 638986
 09/13/2012

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Photobucket

 

 aka47
 member

 REF: 638990
 09/13/2012

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



Sao hổng thấy tặng AK vậy chời , AK cũng ở vùng xa vùng sâu nè.

Rancho chứ bộ.

hihii


 

 phovang11
 member

 REF: 639279
 09/19/2012

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Th́ anh cũng có tặng Aka rồi đó mà !

 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network