Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> OK

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 thuongtaitam
 member

 ID 56676
 10/23/2009



OK
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien

1. Cô đánh vào chữ cuối cùng của e-mail: "OK. Chúng ta sẽ gặp nhau. Anh có thể gọi theo số máy 090..." rồi nhấn vào nút "send".

Màn h́nh hiện lên thông báo thư đă được chuyển tới địa chỉ người nhận. Cô thở dài rồi tắt máy. Không nhớ đă có bao nhiêu địa chỉ người nhận được nhấn send, cuối cùng rồi chúng chỉ c̣n lưu lại trong e-mail của cô những hoài niệm.

Máy di động reo lên hồi chuông vui nhộn, màn h́nh hiện lên ḍng tin nhắn:

"Anh đang chờ em. Em đến nhé. OK?"

Cô vừa tô son vừa bấm: "OK".

Cô mặc váy ôm màu đen và áo đỏ. Ấn tượng và trang nhă. Anh nh́n cô hài ḷng. Người phụ nữ trên 30 tuổi, không đẹp lộng lẫy nhưng cũng không chê được điểm ǵ, công việc ổn định, đi xe thời trang, đeo ví thời trang, đi giày thời trang, điện thoại thời trang. Mẫu thời trang công sở, OK.

Anh mặc sơ mi sẫm màu bỏ trong quần âu sáng, tóc xịt keo, laptop thường trực trước mặt. Anh không cao lớn nhưng cũng không bé nhỏ, không "vai u thịt bắp" nhưng cũng chả đến mức ưỡn ẹo, sướt mướt. Mẫu người đương thời, OK.

Cô gọi một ly cam tươi cho có vẻ "nữ tính", anh gọi ly cà phê đen cho có vẻ "nam tính", OK.

Anh ngắm cô qua ánh sáng ảo mờ của chiều thu Sài G̣n, mí mắt cô tô xanh nước biển, môi óng ánh hồng đào, mái tóc màu hổ phách... Cô vắt chéo đôi chân thon nhỏ tự tin và nói chuyện nhỏ nhẹ, chậm răi... Anh chỉ nhớ h́nh như là họ nói về những thông tin hot trên các trang net, mấy bài hát thời thượng cả hai cùng thích và cùng ghét... Cô thỉnh thoảng t́m không được một từ tiếng Việt để diễn tả tâm trạng của ḿnh, nhưng lập tức t́m ra ngay một từ tiếng Anh thích hợp, cô diễn đạt bằng tay như với một người ngoại quốc. Có từ anh hiểu, có từ anh không hiểu nhưng anh cũng đoán được ư cô, OK.

Một vài người liếc nh́n họ, anh thấy bằng ḷng. Trông họ đẹp đôi thật, nói dưới góc độ fashion th́ khi họ ngồi bên nhau rất "tông xuyệc tông!"

- Thứ bảy em free không?

- Em free... - Cô gật đầu.

- Ăn tối với anh nhé?

Cô suy nghĩ đôi chút rồi gơ những ngón tay thon, móng được tô nhũ hồng sang trọng:

- OK. Em sẽ điện lại. Bye bye anh.

Vừa quẳng cái ví nhỏ xuống bộ sa-lông, cô đă thấy điện thoại di động reo lên dồn dập. Con nhỏ Tú đây mà, chắc chắn nó! Cô mở máy, đúng Tú. Bi kịch của thế kỷ XXI chính là luôn cho người ta đoán được mọi chuyện...! Híc!

- Thế nào, "con mồi" trông ra sao?

- H́ h́, con ranh. You nóng ruột hơn Me nữa sao?

- Nói nhanh, tao c̣n đi spa đây, hẹn rồi.

- Vẫn thế, giống nhau như những đôi giày ngoài shopping.

- Oh, no! Phải t́m cho ḿnh một size vừa chân chứ? Nhưng anh ta hẹn mày lần sau không?

- Thứ bảy này. Để xem có tṛ ǵ vui hơn, không th́ tao sẽ OK thứ bảy.

- OK. Chúc mày vui. Tao đi đây. Bye!

2. Anh tập trung lái xe qua đoạn ngơ hẹp quanh co về khu chung cư. Rất nguy hiểm v́ con ngơ ṿng vèo hun hút, người đi ngược đường chỉ "đoán" nhau qua... linh cảm, nếu cảm giác kém là... buzz! Anh bật cười khi nhớ đến quả đấm ảo trên màn h́nh chat.

Mẹ anh đang lúi húi với bữa tối, cáu gắt v́ gọi măi mà cha anh không nghe thấy, ông vẫn đong đưa vơng ở ban-công trên lầu. Suốt quăng đời cơ cực, niềm an ủi duy nhất của họ là anh. Anh khôi ngô, sáng dạ, chịu khó... Họ chắt chiu từng bữa ăn, từng mảnh vải để anh được no bụng, được tươm tất suốt những năm đi học. Anh đă khóc khi biết bố mẹ giả vờ không thích ăn phở, chỉ ăn cơm nguội hấp lại để tiết kiệm bữa sáng. Được nhận vào một công ty liên doanh hàng đầu, anh thấm thía bao gian khó của thuở ấu thơ. Anh nhớ sự chịu đựng kiên cường của mẹ, nhớ sự cần cù nhẫn nhịn của cha. Nhưng anh không phải là họ. Anh không giống cha anh, một người thợ luôn mặc cảm và an phận, v́ thế anh không thể kết hôn với một người đàn bà như mẹ, một người phụ nữ chỉ biết chắt chiu tận cùng, cả ngày than văn và cau có.

Anh quen rất nhiều cô gái nhưng thật khó chọn một cô cho riêng ḿnh, anh cứ thấy họ "loăng" dần khi tiếp cận sâu hơn. Nhưng anh vẫn phải t́m cho được người phụ nữ của ḿnh trong số những người phụ nữ đang hối hả đi trên phố kia. Sáng: nàng sẽ thức dậy , dọn bữa sáng cho cả nhà, đưa con đến trường rồi đến công sở. Chiều, nàng lại chuẩn bị bữa tối ấm áp cho bố con anh quây quần. Đêm, nàng quyến rũ trong bộ đầm ngủ, thở dịu dàng bên vai anh... Đơn giản nhưng phức tạp, hỡi hạnh phúc thời hiện đại!

Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng kư! | up.anhso.net

3. Thứ bảy. Cô nhớ đến cuộc hẹn. Anh gọi cũng được mà không gọi cũng được. Nếu anh quên, cô sẽ đi shopping, đi làm tóc, đi spa... cô không buồn cũng không vui. Anh gọi. Cô nghe.

- Hello, em free chứ?

- Hi, anh!

- Ḿnh sẽ đi đâu tối nay? Tùy em!

Họ quyết định vào lại quán cà phê hôm trước. Anh phát hiện ra, buổi tối nh́n cô giống như trong một bức tranh, và anh chợt thú vị khi nhận ra bức tranh trên tường vẽ một cô gái lại rất giống người thực. Họ nói chuyện về công việc. Anh hỏi cô về sếp trực tiếp, cô cười:

- Sếp của em như cái điện thoại di động đời mới: hào nhoáng, sang trọng, thời trang nhưng khi rút sim ra th́ bó tay!

- Sim là ǵ?

- Hi hi, sim là lũ nhân viên chúng em!

- Em ví von hay quá!

Họ cùng cười. Câu chuyện sôi động hẳn. Đêm sâu, cô càng mờ ảo hơn, má ửng hồng khi uống hết chai bia. Anh nh́n cô qua làn khói thuốc mỏng mảnh... chợt anh muốn ôm cô... thoáng qua thôi. Rồi anh lại thấy cô xa xăm, xa xăm lắm...

- Em sẽ gặp lại anh chứ? - Đưa cô về tận cửa căn hộ, anh hỏi.

- Có lẽ là có - cô đáp.

- Sao lại có lẽ?

- V́... em cũng không biết nữa anh à...

- OK. Anh hiểu, anh cũng thế.

Họ nói thật với nhau. Thế giới hiện đại không dễ lừa dối nhưng cũng chẳng biết thật sự sẽ như thế nào, mọi thứ giống như bức tranh trừu tượng hay tṛ game ảo... mơ hồ mà hấp dẫn.

4. Cô đi học lớp nghiệp vụ một tuần tại Singapore. Thứ bảy, chả biết làm ǵ, anh lại đến quán cà phê quen thuộc. Anh gọi ly cà phê "hàng hiệu". Loáng thoáng, vài cô gái bước vào, anh nh́n họ: váy ôm, áo thun, tóc màu hổ phách, mắt tô màu nước biển... Anh chợt nhớ cô... xa xăm và mơ hồ, như nhớ đến một bức tranh... Người phục vụ bưng ra một chiếc tách sứ, trong đó chỉ đơn giản là cà phê nhưng lại được đặt trên một chiếc khay trắng sang trọng kèm với những phụ kiện tinh tế: túi đường nhỏ xinh, cái th́a cách điệu... Đẳng cấp! Người phục vụ cúi người nhă nhặn đặt cà phê trước mặt anh, mũ trùm đầu đong đưa trông ngộ ngộ.

Quán cà phê kín, cà phê nóng, người chung quanh ồn ă, vậy mà anh vẫn thấy rất trống trải, trống trải như ngồi trước con đường hiu quạnh. Anh bèn gọi một ly rượu mạnh. Rượu ngon, loại sang, uống vào thấy cay cay nhưng nhàn nhạt. Anh thấy ḿnh rơi vào cảm giác lang thang trong miền vô định rồi gặp rất nhiều những cô gái mắt tô màu xanh nước biển, môi tô màu hồng đào, tóc óng ánh hổ phách... Họ giống nhau đến kỳ lạ và giống những bức tranh... Anh lạc vào họ và không biết cô là ai trong số đó... nhưng rồi anh nhận ra cô và... muốn gặp lại cô. OK, anh sẽ gặp lại.

5. Cô mệt mỏi sau chuyến đi nước ngoài. Cô mở điện thoại và ḍng tin nhắn của anh từ sáng sớm reo lên "tít tít": Em về chưa? Vui không? Tối nay 7g cà phê nha?

Cô mỉm cười, một người đàn ông vẫn nhớ đến ḿnh sau một tuần không liên lạc, cho ḿnh cảm giác ḿnh vẫn là phụ nữ và ḿnh là "người thật". Cô bấm nhanh bàn phím: Em về tối qua. OK. Thanks.

Họ lại ngồi quán cà phê ấy. Ngồi ở quán quen, họ có cảm giác về nhau quen thuộc hơn. Người phục vụ đă quen ra mỉm nụ cười cũng quen, hỏi họ uống ǵ. Cô: nước cam, anh: cà phê đen. Cô lấy trong túi ra một gói bánh Singapore và mời anh. Anh nh́n cô sau một tuần xa cách, h́nh như anh thấy vui. Anh thấy cô quen hơn, khoảng trống hẹp đi. Anh nh́n những ngón tay thon thả của cô, nh́n đôi môi tô hồng đào rồi nh́n khuôn ngực nhỏ nhắn. Anh nghĩ có lẽ tối nay ḿnh sẽ hôn cô ấy, thế thôi...

Khi cô về đến cửa, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn, cô hơi bất ngờ nhưng không khó chịu. Anh thấy vui trên đường về nhà và hồi hộp nghĩ đến việc tuần sau anh sẽ thử gợi ư làm t́nh...

Cô không bất ngờ về nụ hôn, cô đoán là hôm nay anh sẽ hôn. Cô ngủ thiếp trên ghế sa-lông từ lúc nào. Giấc ngủ chập chờn đưa cô về thế giới gia đ́nh bận rộn. Cô mơ thấy bụng ḿnh to lên, rồi ngày cô lâm bồn, những đứa con ra đời. Chúng khóc suốt đêm, bú tí và ốm vặt... rồi người cô chảy nhăo ra, bụng nhăn nhúm, hai đầu vú sạm màu... Anh bắt đầu chán ngán, rượu chè thâu đêm và họ bước vào cuộc chiến tranh lạnh... Cô vă mồ hôi và bừng tỉnh...

6. Thứ bảy. Anh thấy màn h́nh nhấp nháy tên cô đang online, anh vội bấm vào: Em ơi, tối nay ḿnh gặp chứ? Chẳng thấy cô trả lời, rồi cô offline. Anh nhắn tin: Em bận hả em? Tối nay ḿnh gặp nhau nha.

Tin nhắn không hồi âm. Anh bèn gọi... Chuông đổ liên tục nhưng không thấy cô nghe máy. Anh bước vào toilet soi vào tấm gương sáng choang và mở ṿi nước trong suốt, vốc lên mặt. Toilet là nơi anh thấy thoải mái nhất trong khu cao ốc văn pḥng làm việc. Anh bỏ cà-vạt vào túi quần, cởi khuy cổ áo sơ mi. Anh bỗng thấy nhớ cô... tự dưng thấy muốn được gặp cô đến kỳ lạ... Anh chạy vội vào thang máy, thang trôi nhẹ đưa anh xuống phố đông đúc, anh phóng đến căn hộ của cô...

- Cô ấy dọn đi đă ba ngày rồi, chả biết đi đâu - người gác cửa lắc đầu.

Anh lặng người... Anh đi về quán cà phê quen thuộc một cách vô thức... Quán đông hơn mọi ngày. Một đôi trai gái ngồi gục vào nhau t́nh tứ, vỏ chai bia chất đầy bàn, vài người liếc nh́n anh. Người phục vụ lại nở nụ cười quen thuộc dưới cái mũ trùm ngộ ngộ. Chiều Sài G̣n buông mờ ảo trong quán cà phê làm anh nhớ lần đầu họ hẹn ḥ... và, anh nhớ cô... nhớ đôi mắt tô màu xanh nước biển giữa những đôi mắt tô màu xanh nước biển, nhớ đôi môi hồng đào giữa những đôi môi hồng đào, nhớ mái tóc óng ánh hổ phách giữa những mái tóc hổ phách... Anh uống một hơi hết tách cà phê mà chả nhớ nó có vị ra sao, người phục vụ nói ǵ đó mà anh chả hiểu, anh nh́n bức tranh trên tường và thấy nó đúng là một bức tranh... C̣n cô, cô đă đi thật... Anh mở điện thoại và bấm ḍng tin: Em. Anh yêu em. Dù em OK hay không OK, anh vẫn yêu em và nhớ em. Anh phải gặp lại em dù không là thứ bảy.

Vũ Thanh Hoa

(St)



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network