Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Việt ngữ, lịch sử, văn hóa >> Một comment từ Nhật

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 thynguyen81
 member

 ID 66913
 03/17/2011



Một comment từ Nhật
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Trong bài "Nhật Bản - một đất nước thực sự vĩ đại" tại blog http://nguyendinhdang.wordpress.com một comment của anh Hà Minh Thành đă giúp hiểu thêm về đất nước và con người Nhật Bản.

Xin được giới thiệu tôi tên là Hà Minh Thành. Qua anh Nguyễn Hữu Viện tôi mới được biết anh và trang tin của anh dù tôi làm việc cách chỗ của anh cũng không bao xa. Xin hân hạnh được làm quen với anh.

Hiện tại tôi đang được tăng phái công tác hỗ trợ cho cảnh sát tỉnh Fukushima, chỗ tui đang làm cách nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1 khoảng 25 km. Gọi là lên đây hỗ trợ giữ an ninh chứ mấy ngày nay chỉ đi nhặt xác người không thôi. Dân địa phương họ tự động thành lập các đội tự quản, tương trợ lẫn nhau. Giả sử có ai muốn ăn cắp ăn trộm cũng khó. Vấn đề an ninh không lo lắm.Người chết nhiều quá, tụi tôi chỉ c̣n lấy dấu tay, chụp h́nh và trùm mền lại rồi giao người đem đi thiêu.Ngày đầu c̣n mặc niệm, có cảnh sát tăng phái c̣n khóc nhưng bây giờ th́ không c̣n thời gian để mà mặc niệm và khóc nữa. Hôm qua c̣n không có chỗ để mà thiêu họ nữa đó anh. Khủng khiếp. Kư giả của Hoàn Cầu Thời Báo Trung Quốc Vương Hy Văn hôm qua theo tôi một ngày để lấy tin khi đi ngang qua một ngôi nhà bị sập mà tiền giấy có lẽ từ ngôi nhà đó trôi ướt nằm tứ tán cả băi đất chắc cũng vài chục triệu yen nhưng mà chẳng ai thèm nhặt đă phải thốt lên “50 năm nữa , kinh tế Trung Quốc chắc chắn sẽ đứng đầu thế giới, nhưng vĩnh viễn Trung Quốc không thể được gọi là cường quốc v́ 50 năm nữa người Trung Quốc cũng chưa thể có tŕnh độ dân trí và ư thức đạo đức công dân cao như người Nhật hiện tại. Tôi hổ thẹn ḿnh là con cháu của Khổng Tử nhưng không hiểu cái đạo Nhân Nghĩa làm người bằng họ.”

Người Trung Quốc 50 năm nữa không bằng họ c̣n người Việt ḿnh không biết bao nhiêu năm nữa mới có dân trí như vậy. Mấy ngày nay tôi chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động về t́nh người trong hoạn nạn lắm nhưng có một chuyện khiến tôi cảm động nhất đă khiến một người lớn như tôi từng có bằng Tiến sĩ công học ở Đại học Đông Bắc (Tohoku Dai) cũng phải hổ thẹn về một bài học làm người.

Câu chuyện tối hôm kia tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng tôi chú ư đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến phiên của nó th́ chắc chẳng c̣n thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục th́ động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đă chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nh́n thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội ḍng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến thân nhân. Nh́n thấy nó lạnh run lập cập tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô t́nh bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài,tôi nhặt lên đưa cho nó và nói: “Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói“.

Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Tôi nghĩ b́nh thường tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng. Tôi sửng sốt và ngạc nhiên vô cùng , mới hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: “Bởi v́ c̣n có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ“.

Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để nó và mọi người đang xếp hàng không nh́n thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đă có thể dạy một thằng có ăn có học từng có bằng tiến sĩ như tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh. Tôi nghĩ một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đă biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này giờ đây đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Lên đây rồi bây giờ tôi mới thấm thía câu nói của vị thiền sư phụ của tôi ở Tokyo trước khi lâm chung dạy lại cho tôi đó là “Nhân sinh nhất mộng , bất luận kiến tâm, Tâm vô sở cầu thị Phật“. Cái sự hy sinh v́ người một cách vô ngă của đứa nhỏ 9 tuổi khiến tôi ngộ ra được những điều cả cuộc đời bon chen của ḿnh tôi chưa nhận thấy được. Tôi nhường khẩu phần ăn tối của tôi cho thằng bé để nhận của nó một lời cám ơn, c̣n nó cho đi cả buổi ăn tối của nó một cách vô tư không so đo dù nó đói c̣n thê thảm hơn tôi nhiều và chắc c̣n phải đói nhiều trong cả cuộc đời v́ không gia đ́nh nữa. Những công án thiền của Bích Nham Lục, Vô môn quan hoàn toàn vô nghĩa so với hành động của một đứa bé 9 tuổi. Xưa nay tôi không phục lắm người Nhật từ khi c̣n đi học, làm kỹ sư rồi làm cảnh sát th́ phải luôn tiếp xúc với những người Nhật ở mặt trái của xă hội. Nhưng mà hành động của người dân Nhật trong vùng động đất bây giờ đă khiến tôi phục họ thật sự.

T́nh h́nh quanh nhà máy điện hạt nhân vẫn c̣n an ninh, hiện tại tụi tôi đă được phát sẵn khẩu trang và đồng phục nylon. Ông Kan sáng nay họp báo dự tính đến t́nh huống xấu nhất là bỏ cả vùng miền Đông. Tôi không phải chuyên ngành về nguyên tử lực như anh nên không hiểu lắm về tác hại của phóng xạ. Nhưng tôi nghĩ cũng đang nguy hiểm. Tụi TEPCO vụ này chủ quan quá. Anh Đăng nếu được nên sắp xếp cho vợ con về VN trước th́ tốt nhất.Tôi sợ tới lúc xấu nhất không c̣n vé máy bay. Tôi th́ bà xă người Nhật, con gái cũng mới ra trường y tá và cũng đang hoạt động cứu trợ thiện nguyện ngay tại Fukushima này.Tôi hỏi con gái tôi “T́nh h́nh có vẻ nguy hiểm , con có muốn đi VN lánh nạn không“. Nhỏ con gái của tôi trả lời “Đi đâu bây giờ, xung quanh con với cha người ta chết với bị thương hàng hàng lớp lớp. Không lẽ bỏ chạy. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó.” Tôi gọi điện thoại về hỏi bà vợ tôi tính sao, có cần chạy qua quê chồng trú tạm lánh nạn một ḿnh không th́ bà xă tôi nói với tôi rằng người Nhật của họ th́ 36 kế của Tôn Tử binh pháp họ chỉ dùng được tới cái kế 35. Cái chước cuối cùng “Tẩu vi thượng sách” không có chỗ dùng v́ cái xứ đảo này không có chỗ nào để mà chạy nữa. Cùng lắm chịu chết thôi. Thôi th́ tôi thân phận dính líu tới cái tổ quốc thứ hai này rồi. Vợ con ǵ cũng không chạy không lẽ một ḿnh tôi bỏ nhiệm sở. Già rồi có hít chút phóng xạ vô nữa cũng chẳng sao cả. Mang cái ơn nghĩa với đất nước này cũng nhiều thôi th́ bây giờ cùng đến lúc có cơ hội để trả ơn cho họ vậy.

-------------------

Nguồn dẫn từ http://dailang.vnweblogs.com/post/11693/286238



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 vitbuocno
 member

 REF: 593163
 03/17/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Vịt chào bạn TN, đọc bài này xúc động quá, Vịt cũng thấy em bé 9 tuổi là một tấm gương cho cá nhưn Vịt để noi theo, cảm ơn bạn TN rất nh́u v́ đă đăng bài, nếu có thêm thông tin dź hoặc có bài dź hay th́ TN lại up lên nữa nhá, mỗi ngày qua Vịt lại càng cảm thấy kính phục người Nhật hơn.

 

 calinhoem
 member

 REF: 593168
 03/17/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ḿnh cũng đọc trên mạng nội dung khá giống nhưng chắc bị cắt xén hay thêm mắm dặm muối.

Xin chào anh Đào,

Em là Minh Thành đây. Anh và gia đ́nh khỏe không? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước ǵ thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà c̣n đi t́m cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không! Di tản dân chưa xong th́ lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.

Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima một khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về t́nh người trong hoạn nạn.

Ngày hôm kia em đă t́m thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1. Anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

T́nh cờ biết được, em đă liên lạc với Đại sứ quán Mỹ; và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mỹ đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội 7.

C̣n lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này th́ em đang t́m vẫn chưa có thông tin rơ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ th́ dễ t́m kiếm hơn. Ở Nhật, cảnh sát không có quản lư gắt gao về hộ tịch như ở VN; và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc t́m thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn th́ họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó th́ không biết chạy đi đâu c̣n sống hay là chết. Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) v́ làm việc chung nhau.

Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.

Ngay cả cảnh sát tụi em c̣n đói khát tả tơi th́ huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng th́ vẫn b́nh tĩnh, ḷng tự trọng và luân lư của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn; nhưng nếu t́nh h́nh này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa th́ có khả năng t́nh h́nh an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đă vượt quá ḷng tự trọng và nhân cách th́ cái ǵ cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết ǵ mà viết nữa.

Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đă dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.

Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ư đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó th́ chắc chẳng c̣n thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục th́ động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đă chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội ḍng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nh́n thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô t́nh bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: "Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".

Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng. Ngạc nhiên vô cùng, em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó.

Nó trả lời: " Bởi v́ c̣n có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".


Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nh́n thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đă có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.

Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đă biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đă nói rằng " Nếu Mác sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là 'Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật' ".

Vài ḍng gửi cho anh, chúc anh khỏe. Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.

Chúc anh và gia đ́nh vạn sự an khang.

Hà Minh Thành


st


 

 thanhvan4177
 member

 REF: 593186
 03/18/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Một dân tộc được giáo dục ư thức cao đẹp và thấm nhuần đạo nghĩa từ khi c̣n rất nhỏ. Một dân tộc trung thực, kiên cường và bất khuất.

 

 thynguyen81
 member

 REF: 593195
 03/18/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
@ Chị Vịt!

He he! Bà chị của tui lúc nào cũng kịp thời xuất hiện. Hôm qua em đọc trên blog thấy bài viết hay quá. Em xin phép ring về để đọc.
Đúng là h́nh ảnh em bé 9 tuổi ấy đă làm cho chúng ta suy nghĩ rất nhiều.
Chúc chị luôn an lành!


 

 thynguyen81
 member

 REF: 593198
 03/18/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
@ anh Cali!

Anh ơi! Bài viết và tư liệu đúng là của anh Hà Minh Thành mà.Có lẽ tác giả gửi cho những người bạn của tác giả trên các nguồn. Văn phong một đôi chỗ v́ thế mà có khác đi. Nhưng nội dung chuyển tải và tên tác giả th́ ko sai anh nhỉ!

Chúc anh vui. bài thơ của anh viết về đất nước NB bên vn rất cảm xúc anh ạ.


 

 thynguyen81
 member

 REF: 593199
 03/18/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
@ Chị ThanhVan!

Những ngày này rét và mưa lạnh quá. Chị lại vất vả với cái chân rồi. Chị hăy giữ ấm chị nhé. Hai con nhóc của em "mũi rơi như nước". He he !


 

 vitbuocno
 member

 REF: 593280
 03/18/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Những 'huyền thoại' cảm động về người Nhật trên Internet

Có những con người b́nh dị, vô danh ở đất nước vừa hứng chịu trận động đất lịch sử đă trở thành "huyền thoại" trong mắt cư dân mạng v́ cách ứng xử cao thượng của họ.

Cuộc sống hỗn loạn, giá cả tăng cao, nạn cướp bóc luôn là hậu quả khó tránh sau những thảm họa thiên nhiên. Tuy nhiên, người ta không hề nghe nói đến điều đó ở quốc gia mới trải qua trận động đất mạnh tới 9 độ Richter. Người dân ở đây luôn thể hiện tinh thần đoàn kết, trật tự và sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau.

Chính bởi tinh thần tương trợ này, trên Internet những ngày qua đă xuất hiện một số bức thư được cho là được gửi từ Nhật về Việt Nam, khiến người đọc rơi nước mắt về cách ứng xử của người dân Nhật trong hoạn nạn.

Bức thư thứ nhất kể về một người đàn ông xa lạ đă không ngại ḍng nước lũ giúp đỡ ba mẹ con trèo lên ban công an toàn. Tuy nhiên, khi người mẹ cố kéo ông này lên th́ bất ngờ có một chiếc ôtô bị nước đẩy thẳng tới chỗ họ và ông đă quyết định giật tay ra, mặc nước cuốn đi để người mẹ kia không bị ngă theo. (Đọc lá thư)

C̣n trong một bài viết trên trang blog của Nguyễn Đ́nh Đăng, một người có tên Hà Minh Thành đă chia sẻ câu chuyện khiến bất cứ ai cũng phải khâm phục về suy nghĩ sâu sắc của một cậu bé 9 tuổi.

"Trong cái hàng rồng rắn tôi chú ư đến một đứa nhỏ trên người chỉ có chiếc áo thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp cuối cùng, tôi sợ đến phiên của nó th́ chẳng c̣n thức ăn nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục th́ động đất và sóng thần đến, cha nó làm việc gần đó đă chạy đến trường, từ ban công lầu 3 nó nh́n thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội ḍng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến thân nhân. Nh́n thấy nó lạnh run lập cập tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô t́nh bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt lên đưa cho nó và nói: 'Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói'. Thằng bé nhận túi lương khô, khom người cảm ơn. Tôi tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến nhưng không, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để vào thùng rồi lại quay lại xếp hàng. Tôi sửng sốt, mới hỏi và nó trả lời: 'Bởi v́ c̣n có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ'. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh", Hà Minh Thành chia sẻ và tin rằng một đất nước đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn chắc chắn sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu. (Xem chi tiết)

Chuyện về cậu bé lớp 3 này lập tức được lan truyền sang nhiều blog, mạng xă hội, diễn đàn và trên cả báo chí như một h́nh ảnh mẫu mực của nước Nhật trong khó khăn.

Trong khi đó, cũng không ít bài viết ca ngợi 50 nhân viên nhà máy điện hạt nhân số 1 Fukushima đă kiên cường không rời vị trí bất chấp nồng độ phóng xạ đă tới mức nguy hiểm cho tính mạng con người. Họ trở thành những "chú lính ch́ dũng cảm", những "cảm tử quân" trong mắt cư dân mạng. "Bố cháu nói sẽ chấp nhận số phận như một bản án tử h́nh. Cháu chưa bao giờ thấy mẹ ḿnh khóc nhiều như vậy. Mong sao bố sẽ trở về an toàn", con gái của một nhân viên Fukushima 1 cho hay.

Một phụ nữ có nickname NamicoAoto chia sẻ trên Twitter: "Bố tôi xung phong trở lại nhà máy dù chỉ nửa năm nữa ông sẽ nghỉ hưu. Đôi mắt tôi như không c̣n thấy ǵ v́ nước mắt đă dâng đầy. Ở nhà, bố có vẻ không giống với những người có thể giải quyết được việc lớn nhưng hôm nay tôi tự hào về ông". C̣n trong e-mail gửi vợ, một nhân viên viết: "Sống tốt em nhé, anh không thể về nhà".

Trong các câu chuyện về những tấm gương quên ḿnh v́ nước hay những "người hùng" b́nh dị hy sinh v́ đồng loại..., một số có thật, một số có thể được nâng lên thành huyền thoại nhưng không ai có thể phủ nhận tinh thần đoàn kết, quả cảm của người Nhật đang khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ và học tập.

Robert Bailey, giáo viên 27 tuổi người Anh đang công tác tại Nhật, cũng được ca ngợi như một anh hùng quên ḿnh v́ học sinh. Báo DailyMail viết: "Ông bà Bailey ở Lincolnshire đứng ngồi không yên bên điện thoại. Đă vài ngày qua, họ không biết đứa con trai của ḿnh c̣n sống hay đă chết. Trong tin nhắn cuối cùng vào sáng 11/3, Robert cho hay anh đang đứng lớp ở một thị trấn ven biển Ofunato - một trong những vùng chịu hậu quả nặng nề nhất khi sóng thần quét qua chiều hôm đó.

Liên lạc được với người thân sau đó 4 ngày, Robert cho hay anh đă thực sự hoảng sợ nh́n ra cảng, nhưng chợt hiểu rằng anh không thể chỉ lo cho bản thân và nhiệm vụ của anh là phải ở bên học sinh. Dưới sự hướng dẫn của anh, cả lớp đă lên được vùng đất cao hơn và an toàn qua đợt sóng thần. Tuy nhiên, 137 học sinh ở những lớp khác khác vẫn đang mất tích.

Nguồn: http://vnexpress.net/gl/vi-tinh/2011/03/nhung-huyen-thoai-cam-dong-ve-nguoi-nhat-tren-internet/

Bài này có lẽ đă nh́u ngừi đọc rùi, nhưng Vịt vẫn xin mang lên đây đóng góp vào topic của TN nha.


 

 thanhvan4177
 member

 REF: 593636
 03/21/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chị không được khỏe lắm, cảm ơn em quan tâm đến chị. Chúc em vui, b́nh an và vượt qua khó khăn.

 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network